Edit by Hạ Vi Lam
Chương 6 : Nữ nhân chịu nghe lời mình nói, Thuần Vương rất hài lòng.
Thấy Thuần Vương đã đến ngồi trong phòng chủ tọa , Lục Nghi Lan ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, trái với dáng vẻ không dám động đậy của tìm nàng, Lục thị lại bận bịu nắm tay Từ Nhu Gia đi vào theo, đồng thời phái người đi gọi Lục Định tới.
Thuần Vương ngồi nghiêm chỉnh, chưa từng nhìn nha hoàn bưng lên anh đào, quả là mới mẻ.
Từ Nhu Gia ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục thị, mắt hạnh ngập nước thỉnh thoảng lén nhìn Thuần Vương, âm thầm suy nghĩ mình nên làm như thế nào để ở riêng với cữu cữu.
Chờ Lục Định đến, Lục thị chủ động giới thiệu ba đứa hài tử với Thuần Vương:
"Vương gia, đây là cháu trai cháu gái nhà mẹ đẻ ta, đứa lớn gọi là Lục Định, tỷ tỷ gọi là Lục Nghi Lan, muội muội gọi A Đào. Anh trai và chị dâu ta ngài đã từng gặp qua, xấu số chết vì bệnh tật, hiện ba đứa nhỏ này tới nhờ vả ta, xin Vương gia đồng ý cho ta thu lưu bọn họ, Vương gia yên tâm, trong tay của ta có tiền, không cần Vương phủ tốn kém nhiều vàng bạc."
Trước mặt Thuần Vương, Lục thị hào không câu nệ, nghĩ sao nói vậy, nói thẳng những điều nghĩ trong lòng. Nhưng mà Lục thị nói càng nhiều, Thuần Vương càng đen mặt! Hắn đường đường Vương gia, sẽ để ý đến chút tiền nuôi ba đứa hài tử? Lục thị là cố ý làm hắn khó coi à?
Thuần Vương ánh mắt sắc lẹm mà nhìn chằm chằm vào Lục thị khiến bà nháy mắt mấy cái, không biết vì sao cái tên này lại tức giận rồi ?
Hai người đối mặt mà nhìn nhau một lát, vẫn là Thuần Vương dời ánh mắt trước, nữ nhân này là do hắn mang về , Thuần Vương hiểu rõ, Lục thị, hắn không thể xem nàng như những nữ nhân bình thường khác mà đối đãi.
"Ngươi gọi Lục Định?"
Không thèm để ý Lục thị nữa, Thuần Vương nhìn Lục Định, hỏi. Lục Định chỉ là con nhà bách tính bình thường, nhưng hắn trải qua việc cha mẹ qua đời, lại một mình mang theo hai muội muội tìm phương Bắc nhờ nương tựa cô mẫu, tâm hồn tính cách so sánh với đứa bé cùng tuổi thì trường thành hơn rất nhiều.Lục Định đã gặp Thuần Vương phi, cũng đã đứng ngoài Vương phủ chờ đợi nửa ngày, thời gian lâu như vậy đủ để hắn bớt đi bao lo lắng , khác hẳn lúc mới vào Vương phủ.
Giờ này khắc này, đối mặt với Thuần Vương uy nghiêm tôn quý, Lục Định coi như khá là bình tĩnh, cung kính quỳ trên mặt đất đáp:
"Thưa, vâng."
Thuần Vương dò xét thiếu niên từ trên xuống dưới một lượt, đáy mắt lóe lên một tia khen ngợi khó mà phát giác.
"Có thể đọc sách không?"
"Bẩm Vương gia, thảo dân bảy tuổi đã vỡ lòng, trước khi phụ thân bệnh ốm qua đời, thảo dân luôn đến trường đọc sách."
Thuần Vương gật gật đầu, đơn giản kiểm tra một chút Lục Định học vấn, cơ bản hiểu được tiến độ học của Lục Định. Đứa lớn đã hiểu rõ, Thuần Vương lại nhìn về phía 2 đứa trẻ bên người Lục thị. Lục Nghi Lan sợ hãi mà cúi thấp đầu. Từ Nhu Gia thì nhìn hắn cười mỉm ngọt ngào. Tiểu cô nương có một đôi mắt hạnh sáng tỏ mọng nước, cười lên thì càng yêu, nhìn thấy nụ cười đơn thuần xinh đẹp này, Thuần Vương lại nhớ lại số khổ muội muội cùng cháu gái, trong lòng lập tức đau xót. Nhẹ nhàng một lát, Thuần Vương mới vẫy tay gọi Từ Nhu Gia:
"Ngươi gọi là A Đào? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lục thị cùng huynh muội Lục Định đều nhìn về Từ Nhu Gia, lo lắng sợ nàng nói nhầm. Từ Nhu Gia chỉ tò mò nhìn Thuần Vương, đi gần lên phía trước nói:
"Ta gọi là A Đào, mười ba tuổi, còn ngài?"
Đứa nhỏ này thế mà lại hỏi tuổi của hắn? Thuần Vương sửng sốt, bật cười:
"A Đào cảm thấy ta bao nhiêu tuổi rồi ?"
Từ Nhu Gia nghiêm túc nhìn nhìn ngó ngó hắn, lại ngắm Lục thị,làm ra dáng suy đoán nói:
"Ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, so cô mẫu của cháu lớn tuổi hơn một chút ?"
Lục thị quệt quệt khóe môi, Thuần Vương đã bốn mươi, ánh mắt của cháu gái nhỏ không được rồi. Thuần Vương cười lại lớn hơn nữa, đâu chỉ nữ nhân mới để ý tuổi tác, sợ bị người nói già, nam nhân kỳ thật cũng để ý, chỉ là tuỳ tiện không biểu hiện ra mà thôi.
Nếu như Từ Nhu Gia lớn hơn vài tuổi, Thuần Vương sẽ cảm thấy đứa nhỏ này đang lấy lòng hắn, có thể vì Từ Nhu Gia gầy gầy yếu ớt, so với tuổi thật còn nhỏ bé, lại thêm thần thái hồn nhiên, Thuần Vương căn bản không có nghĩ thế.
"A Đào đoán sai, ta đã bốn mươi." Thuần Vương cười nói ra tuổi của mình.
Từ Nhu Gia mở miệng nhỏ tỏ ra giật mình. Thuần Vương nhịn không được sờ đầu tiểu cô nương. Động tác thân mật như vậy, Từ Nhu Gia chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi:
"Ngài, ngài thật là ta cô phụ sao?"
Thuần Vương nghe xong, ánh mắt liếc quét qua về phía Lục thị. Sắc mặt Lục thị khẽ biến hóa, nàng không để ý đến sự sủng ái của Thuần Vương, cho nên trước mặt Thuần Vương nàng làm theo ý mình, nhưng Lục thị biết thế nào quy củ phải làm theo, ví dụ như con cháu nhà mẹ đẻ của Thuần Vương phi có thể gọi Thuần Vương là cô phụ, đứa bé con cháu của thiếp thất tuyệt đối không thể gọi loạn.
"Vương gia, A Đào vừa tới kinh thành, không hiểu chuyện, ngài hãy bỏ qua cho nó, đừng so đo." Lục thị vội vàng thay cháu gái cầu tình.
Thuần Vương làm như không nghe thấy,giữ y nguyên nụ cười ôn hòa, cúi đầu hỏi Từ Nhu Gia: "Ai nói ta là ngươi cô phụ?"
Lục thị nghe vậy, suýt nữa đi đến bên cạnh huynh muội Lục Định, nàng không dạy, vậy nhất định là cháu trai cháu gái dạy muội muội. Lục Định, Lục Nghi Lan còn chưa ý thức được lúc này nguy cơ, bởi vậy vẫn bình tĩnh. Từ Nhu Gia nhìn gương mặt đẹp trai của Thuần Vương, lông mi dài chớp chớp, ngó ngó Lục thị nói:
"Ngươi là cô mẫu trượng phu, vậy không phải chính là cô phụ của ta sao? Ca ca nói cô phụ đặc biệt lợi hại, đã từng đánh lui giặc Oa, dọa bọn hắn nhiều năm nay cũng không dám trở lại."
Lục Định ngẩn người, hắn có nói những lời này sao? Thuần Vương ý cười càng rõ ràng hơn, ai mà không thích nghe người khác khen mình lợi hại cơ chứ!
Rất cao hứng, Thuần Vương cũng không thèm để ý Từ Nhu Gia xưng hô loạn , gật đầu nói:
"Đúng, ta là cô phụ của cháu." Người khác muốn tuân thủ quy củ thì tuân thủ, hắn thích nghe tiểu cô nương này gọi hắn là cô phụ vậy liền cho gọi thôi.
"Vương gia, cái này, cái này thích hợp sao?" Lục thị do dự hỏi.
Thuần Vương liếc nhìn nàng một cái: "Có