“Hử?”
Viên Quảng rõ ràng không nghĩ tới hai người bọn Lăng Túc Nhiên lại dám giết Cá Mập trước mặt ông ta.
Đã rất nhiều năm rồi ông ta chưa từng thấy có ai dám khiêu khích người của ông ta như vậy, trong mắt ông ta hiện lên muôn vàn mũi đao nhọn.
Đồng thời toàn thân ông ta toát lên một luồng khí tức giận, ánh mắt hung dữ như đao kiếm nhìn chằm chằm hai người, gằn từng tiếng: “Được lắm, các người khá lắm.
”
Vừa nói xong ông ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên còn lại.
“Anh Trình, anh cũng thấy rồi đấy, người của Ảnh Môn dám làm càn như vậy, giết người bừa bãi lạm sát kẻ vô tội.
Việc ngày hôm nay tôi mong anh Trình có thể thay tôi đòi lại công bằng.
”
“Ừ!” Người đàn ông trung niên kia tên là Trình Vĩnh Hưng gật đầu đồng ý, sau đó nhìn về phía hai người Lăng Túc Nhiên.
“Ảnh Môn các người làm việc ngày càng quá phận, không để một chút vương pháp nào trong mắt.
Cấp trên của các người là ai, gọi đến hiện trường gặp tôi.
”
“Ông ngốc đây là vị nào?” Phán Quan không còn gì để nói chỉ liếc nhìn đối phương một cái: “Nhìn qua trông vặn vẹo quá, báo tên đi.
”
“Làm càn!” Người đàn ông mặc quần áo bình thường đứng phía sau Trình Vĩnh Hưng giơ ngón tay chỉ vào Phán Quan: “Sao dám nói chuyện với bang chủ Trình như thế? Lập tức quỳ xuống cho tôi.
”
Lời nói còn chưa dứt, Phán Quan nâng tay quét qua một cơn gió khiến người đàn ông bay ngược ra ngoài, ngã mạnh trên mặt đất một hồi lâu cũng không đứng lên được.
“Không biết lớn bé, chỗ này không đến lượt anh nói chuyện.
” Phán Quan quét đôi mắt sắc lạnh nhìn đối phương.
“Hử?” Trình Vĩnh Hưng nhíu mày: “Các người rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à?”
“Anh ta gọi ông là bang chủ, vậy ông là người của Ngự Đường sao?” Lăng Túc Nhiên thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Trình Vĩnh Hưng gằn giọng đáp: “Tôi chính là Trình Vĩnh Hưng của Ngự Đường, gọi cấp trên của các người đến đây một chuyến.
”
“Ông đúng là một người ngu ngốc.
” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt nói, sau đó chỉ về phái Phán Quan: “Ông là bang chủ của Ngự Đường mà không biết anh ta?”
“Ý cậu là gì? Cậu ta là ai?” Trình Vĩnh Hưng nhướng mày.
Ông ta tuy là bang chủ Ngự Đường nhưng ông ta đã phái đến nước ngoài ngay sau khi gia nhập Ngự Đường.
Nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ công việc bên ngoài thì ông ta cũng rất ít khi về nước.
Cơ bản cũng không có giao lưu với Ảnh Môn nên ông ta không nhận ra Lăng Túc Nhiên và Phán Quan.
“Đưa đao của anh cho ông ta xem.
” Lăng Túc Nhiên chuyển hướng nói với Phán Quan.
Cổ tay Phán Quan vừa lật, loan đao Lãnh Nguyệt rời tay đi ra, mũi nhọn lướt qua trước mặt Trình Vĩnh Hưng đâm thẳng vào bức tường bên phải ông ta, thậm chí không thấy cả chuôi đao.
“Bạch… Chuôi đao bạch kim?” Nhìn thấy ánh sáng bạc tinh khiết bóng loáng từ chuôi đao, toàn thân Trình Vĩnh Hưng run lên, vẻ mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
“Cậu…Cậu là một trong năm người tiên phong của Ảnh Môn sao?”
Ảnh Môn, dấu ấn thân phận trên chuôi loan đao Lãnh Nguyệt không giống nhau, chia thành ba cấp bậc.
Các khu tuần phủ, cũng chính là năm thanh đao tiên phong này, chuôi đao được tạo ra từ bạc.
Các khu giám sát, khu vực tổ trưởng, chuôi đao được làm từ vàng nguyên chất.
Các thành viên khác chuôi đao và thân đao đều được làm từ gỗ, đặc biệt sắc bén.
Trình Vĩnh Hưng là một bang chủ của Ngự Đường, đương nhiên biết rõ những điều này.
“Anh ta tên Phán Quan.
” Lăng Túc Nhiên nhẹ nhàng nói.
Toàn thân Trình Vĩnh Hưng run lên, mặc dù trong lòng đã đoán ra, nhưng sau khi nghe lời này vẫn cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Năm người tiên phong của Ảnh Môn, không có ai là người hiền lành, nghe nói năm người này đã sớm đột phá lên cấp Chiến Thần, sức mạnh chiến đấu càng kinh khủng hơn.
“Sao, ông còn muốn quản chuyện của anh Viên đây nữa không?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Xin… Xin hỏi… Có phải cậu là Lăng Soái không?” Trình Vĩnh Hưng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lăng Túc Nhiên mà toàn thân run rẩy nhẹ nhàng hỏi ngược lại Lăng Túc Nhiên.
Ông ta không phải kẻ ngốc, ngay cả một trong năm người tiên phong của Ảnh Môn cũng có thể tùy ý mang theo làm tùy tùng, ông ta dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được thân phận của Lăng Túc Nhiên.
“Bây giờ ông còn cần tôi gọi cấp trên đến nói chuyện với ông nữa không?” Lăng Túc Nhiên liếc mắt nhìn về phía ông ta.
Sau khi được Lăng Túc Nhiên ngầm thừa nhận, Trình Vĩnh Hưng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt kinh hãi, tần suất run rẩy ngày càng mạnh mẽ.
Ngay sau đó, ông ta không do dự một chút nào nhanh chóng chạy tới cúi đầu nói: “Xin… Xin Lăng Soái thứ tội, tôi không biết cậu tự mình giá lâm đến đây.
”
Mà sau khi Viên Quảng đứng một bên chứng kiến hết cảnh này,