Sau khi Tiêu Lương Thần trở về, thấy Công Tử Lăng đang ở phát giận.
“Một người sống đều tìm không được! Trẫm cần các ngươi làm gì! Đi! Lần lượt tìm từng ngõ ngách trong cung! Tìm không được các ngươi toàn bộ giết cửu tộc!”
“Hoàng thượng…” Tiêu Lương Thần vội vã đi tới.
“Hoàng thượng, nô tì chỉ là đi ra ngoài đi dạo…”
Khi Công Tử Lăng nhìn đến Tiêu Lương Thần một khắc kia, tâm hung hăng run lên một cái, kềm chế xúc động muốn liều mạng ôm lấy y, trời biết hắn có bao nhiêu sợ y rời đi hắn.
“Các ngươi đi xuống trước đi.”
Công Tử Lăng hung tợn đem Tiêu Lương Thần ấn ngã xuống giường.
“Ai cho ngươi đi ra ngoài!”
“Hoàng thượng… Ngươi đây là muốn giam lỏng nô tì sao…”
“Trẫm…”
“Hoàng thượng… Nô tì thực sự rất buồn chán…”
Công Tử Lăng nhìn bộ dáng đáng thương của người dưới thân, tâm thoáng cái liền mềm nhũn.
“Được rồi, lần sau ngươi muốn đi đâu kêu một cung nữ theo, ngày mai trẫm mang ngươi ra cung, ngươi cũng thật lâu không có đi ra ngoài đi.”
“Hoàng thượng, ngươi sau đó… Sẽ đối con của chúng ta tốt… Phải không?” Tiêu Lương Thần đột nhiên hỏi Công Tử Lăng.
“Trẫm đương nhiên sẽ.” Công Tử Lăng nhíu mày một cái, kỳ quái Tiêu Lương Thần làm sao sẽ hỏi ra lời như vậy.
Hắn lại duỗi tay nắm lấy cổ tay của Tiêu Lương Thần. “Sau khi hài tử sinh ra, ngươi muốn