"Hoàng hậu nương nương giá lâm.
"
Tống Bảo còn chưa đến nơi mà đã nghe tiếng thông báo trong lều chính.
Quả nhiên thân phận thay đổi sẽ thành khác biệt, chỉ cần nắm bảo ấn của Hoàng hậu trong tay thì ngay cả đồ ngốc nhát gan như y cũng dưới một người trên vạn người.
Tống Bảo vừa nghĩ vừa cúi đầu bước vào lều.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc.
"
Má ơi, ba mươi mấy vị quan đồng loạt khom người hành lễ với y, suýt nữa đã dọa y động thai.
"Các vị đại nhân đều là trụ cột đất nước mà, miễn lễ miễn lễ.
" Trong lòng Tống Bảo trợn trắng mắt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên, không để người khác nhìn ra nửa phần luống cuống, bộ y phục lộng lẫy tôn lên khí chất quý phái của y, quả là Hoàng hậu điện hạ phượng nghi ngàn vạn.
Dáng vẻ này của y khiến Đường Cảnh Hạo ngồi trên ghế chủ vị âm thầm kinh ngạc, ánh mắt nhìn y có chút châm chọc.
Tống Bảo, ngươi còn bao nhiêu điều bất ngờ mà trẫm chưa biết vậy.
Hoàng hậu nương nương vung tay áo lên, không ai nhìn thấy y thẹn đến nỗi cắn môi liên tục: "Gần đây trong cung có mấy món ăn mới nên Hoàng thượng muốn cùng thưởng thức mỹ thực với các vị đại nhân.
"
Y vừa nói vừa sai người hầu khiêng mấy cái rương lớn vào, chờ bày xong mới thản nhiên lui ra sau lưng Hoàng đế, ánh mắt lưu luyến nhìn bệ hạ.
Đường Cảnh Hạo bị Hoàng hậu nhà mình nhìn tê cả da đầu, ho khẽ một tiếng rồi nói.
"Các ái khanh nếm thử đi.
"
Đường Cảnh Hạo cũng không nhận ra mình luôn nghiêm trang kín kẽ mà lại ngầm cho phép Tống Bảo làm loạn, càng không hề phòng bị mà chỉ thấy hiếu kỳ.
Rốt cuộc trong hồ lô