Ngày Chu Miên về trường học là thứ sáu, lại một ngày đi học, thứ bảy nghỉ.
Trước đây, mỗi thứ bảy, Chu Miên đều sẽ được tài xế chở về nhà họ Chu, nhưng sáng thứ bảy tuần này, sau khi tan học, Chu Miên lại gọi điện thoại về nhà:
“Anh ơi, cuối tuần này em không về.”
Chất giọng trầm thấp của anh cả nhà họ Chu vang lên từ điện thoại: “Em phải về.”
“Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Chu Miên ngẩn ra, chợt hiểu, đáp: “Em biết rồi.”
Chu Miên đi ra cổng trường, tài xế đã đỗ xe trước cổng.
Anh mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau, tài xế ngồi trước gọi một tiếng: “ Tiểu thiếu gia.”
Chu Miên gật nhẹ đầu: “Về nhà đi.”
Xe dừng ngoài sân nhà họ Chu.
Chu Miên đẩy cửa, đi vào phòng khách, nơi có một chàng trai anh tuấn ngồi trên chiếc sô pha bọc da kiểu cổ điển.
Người đó là anh cả nhà họ Chu, vừa tốt nghiệp xong đã vào bộ đội, huấn luyện dã ngoại trong bộ đội sáu năm, trên người luôn tỏa ra khí chất uy nghiêm lạnh lùng.
Ngoại hình của anh khá giống Chu Miên, chỉ là ngũ quan sắc bén, cứng cỏi hơn rất nhiều.
Chu Miên thả cặp sách xuống, lẳng lặng nói: “Anh.”
Chu Đình nâng mắt nhìn anh: “Em vừa nói cuối tuần này không về nhà, là muốn làm gì?”
“—— Muốn đến sân vận động trung tâm tìm tên vận động viên Alpha kia?”
Giáo viên và bộ phận lãnh đạo trường cấp ba Giang Tân đều có quen biết với người nhà họ Chu, dù cho Chu Miên có nói gì, làm gì ở trong trường thì người nhà họ Chu cũng đều biết.
Từ năm lớp mười, anh đã nhiều lần nhúng tay vào chuyện của Ngư Lam, Chu Đình hẳn cũng đã nghe giáo viên nói chuyện.
Vậy nên anh ấy biết được tâm tư của Chu Miên cũng không có gì kỳ quái.
Chu Miên nhìn thẳng vào đôi mắt khiến người ta cảm thấy áp lực kia của Chu Đình: “Ừm” một tiếng.
Nói tiếp: “Cậu ấy có tên, là Ngư Lam.”
Chu Đình đứng lên, trầm giọng: “Chu Miên, em biết em đang làm cái gì không?”
“Em biết.”
Giọng Chu Miên trả lời rõ ràng:
“Em rất rõ em đang làm cái gì.”
Đôi đồng tử xám đậm của Chu Đình nhìn chằm chằm vào anh trong nửa phút.
Sau đó gật đầu, không vui không giận nói: “Em đi đi.”
Chu miên rũ mắt, xoay người đi về phía cửa nhà.
Anh chỉ ở bên kia một đêm, không cần mang theo đồ đạc gì.
“Chú Lâm, làm phiền đưa cháu đến sân vận động trung tâm.”
-
Hai ngày nay Ngư Lam không có lịch thi đấu, huấn luyện viên sợ hắn vì chuyện mấy hôm trước mà không có tâm trạng, vì vậy đã phát lòng từ bi miễn cho hắn khỏi đến sân vận động.
Thế nên giờ hắn đang ngồi đần ra trong khách sạn.
Ngư Lam không có việc gì làm bèn nằm trên giường, lúc thì xem manga anime, lúc chán lại nhắn một đống tin làm phiền chủ tịch Chu.
—— Có lẽ chủ tịch Chu cảm thấy quá phiền, từ 9 giờ trở đi liền không nhắn tin trả lời lại nữa.
Ngư Lam ở một mình chán đến chết, hắn đang nằm ngủ nướng trên giường thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng có người gõ cửa.
Ngư Lam hơi nghi hoặc, ai đến tìm hắn tầm này vậy?
Hắn xuống giường lê dép ra: “Ai đấy?”
Hắn mở cửa, nhìn thấy người trước mặt, đôi mắt mở to: “Chu Miên…?”
Trong giọng nói mang theo bất ngờ cùng vui sướng: “Sao cậu lại đến đây!”
Chu Miên mặc một bộ đồ thể thao thường ngày khiến dáng người nhìn đặc biệt cao gầy, khí chất lại càng thêm mềm mại hơn. Anh nói: “Cuối tuần trường cho nghỉ, tôi đến xem cậu thi đấu.”
Ngư Lam nghe anh nói như vậy mới nhớ tới tuần này học sinh được nghỉ.
Ngư Lam tức khắc lộ vẻ mặt mèo con sụp đổ: “A! Kỳ nghỉ của bố mầy! Cuối cùng lại lãng phí ở cái nơi quỷ quái này!”
Chu Miên cười khẽ, anh đi vào phòng, hỏi hắn: “Sao cậu không đến sân vận động?”
“Hôm nay tôi không phải thi, đến đấy cũng chán chết nên xin huấn luyện viên ở lại khách sạn – thầy không cho tôi rời nửa bước khỏi cửa, sợ tôi chạy ra ngoài chơi rồi tìm không thấy người.”
Ngư Lam dọn qua giường: “Hơi bừa tí, cậu thích ngồi chỗ nào cũng được.”
Chu Miên lấy hai cái hộp nhỏ từ ba lô ra: “Lúc tôi tới có đi qua một tiệm bánh ngọt nên tiện mua cho cậu hai phần luôn.”
Một hộp là vị Chocolate Oreo, phần còn lại là kem dâu tây.
Anh mới mua được một lúc thôi nên kem vẫn chưa bị tan chảy.
Ngư Lam khợp hai miếng là ăn hết miếng bánh nho nhỏ trong lòng bàn tay.
Phòng ở khách sạn cũng không lớn lắm, Chu Miên tới cũng chỉ có thể ăn không ngồi rồi với hắn.
“Hay là bọn mình cứ đến xem đại hội thể thao đi, đằng nào ở khách sạn cũng chẳng có gì chơi.”
Ngư Lam thở dài, “Tôi ngây người ở chỗ này hai ngày, sắp mốc cả người rồi.”
Chu Miên nghe xong im lặng vài giây như đang tự hỏi điều gì, sau đó anh đứng lên: “Cậu chờ tôi một chút.”
Ngư Lam còn chưa kịp hỏi anh định làm gì thì Chu Miên đã ra cửa.
Chưa đến hai phút đã quay lại.
“Tôi đưa cậu ra ngoài chơi.”
Chu Miên nâng mi nhìn hắn, “Đi không?”
Ngư Lam lập tức nhảy từ trên giường xuống: “Tôi được đi ra ngoài rồi à?”
Chu Miên nói: “Tôi vừa nói chuyện với huấn luyện viên, hứa sẽ đưa cậu về đúng giờ.”
Ngư Lam nghĩ thầm: Có ủy viên kỷ luật giám sát thì cũng không phải lo hắn có mất tăm mất tích ở đâu không.
Ngư Lam hồi sinh tại chỗ, tung tăng nhảy nhót chạy ra ngoài.
Chu Miên không tiếng động cười khẽ một chút, anh sải chân đuổi kịp Ngư Lam.
Hai người cùng vào thang máy, Chu Miên hỏi hắn: “Cậu muốn đi đâu?”
Ngư Lam không chút ngẫm nghĩ: “Đến tiệm Net chơi game!”
Xung quanh chỉ còn tiếng thình thịch trong lồ ng ngực.
hHai giây sau không nghe thấy động tĩnh gì từ Chu Miên, Ngư Lam đột nhiên nhận ra điều gì, lập tức sửa miệng: “Ờm… Cái kia, hay là, bọn mình đi ăn BBQ đi?”
Tuy ăn BBQ không tốt cho sức khỏe nhưng Ngư Lam lại viết chữ “Tôi rất rất muốn ăn” lồ lộ trên mặt.
Chu Miên nhìn hắn, đồng ý: “Ừm.”
– Trước kia Ngư Lam thường đến mấy quán thịt nướng ngoài trời để ăn tối. Chen chúc với nhóm mấy ông chú ăn mặc phóng khoáng, hưởng thụ gió đêm lướt qua, cảm giác vô cùng tiêu sái mạnh mẽ.
Nhưng rõ ràng chủ tịch Chu sẽ không phải kiểu người sẽ đến những chỗ như thế nên Ngư Lam tìm một nhà hàng BBQ có trang hoàng cao cấp hơn chút.
Vừa nhìn thôi cũng đã biết Ngư lam là khách quen của quán nướng. Sau khi đẩy cửa vào, đến thực đơn cũng hắn chẳng thèm liếc mà gọi người phục vụ luôn: “Cho em mười xiên thịt dê, mười xiên thịt ba chỉ, thêm năm xiên tim gà, năm xiên mề gà với hai xiên cánh gà.”
Dừng một chút, Ngư Lam hỏi: “Cậu muốn gọi gì không?”
Chu Miên nhìn các loại món heo, dê, trâu trên thực đơn, khẽ nhíu mày: “Tôi không quen ăn nội tạng động vật lắm.”
Ngư Lam nghĩ nghĩ, nói với nhân viên phục vụ: “Năm xiên ngọt không cay, một phần mực nướng, một phần nấm kim châm, một phần cải thảo.”
Nhân viên phục vụ viết đơn, hỏi: “Có ăn được cay không? Hay là cay nhẹ thôi?”
Ngư Lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn sạch sẽ lại mịn màng của Chu Miên, biết chắc chắn người này gần như không mấy khi ăn cay: “Cay nhẹ thôi.”
Người phục vụ hỏi tiếp: “Hai bạn muốn gọi đồ uống không?”
Ngư Lam trầm mặc một cách kỳ dị trong vài giây, hắn khụ một tiếng, hạ thấp giọng hỏi: “Có thể gọi một chai bia không, chủ tịch Chu?”
Nghe thấy những lời này, Chu Miên đảo mắt nhìn về phía Ngư Lam.
Anh gần như đọc thấy dòng “Cầu xin cậu mà” chói lọi ở đáy mắt thiếu niên.
Thần sắc Chu Miên khẽ động, anh nhẹ nhàng gật đầu.
Quán nướng giữa trưa không đông khách lắm, cũng như đại đa số các tiệm khác là phải khi trời tối với nửa đêm mới có nhiều người đến. Cả tiệm chỉ có hai bàn khách nên rất mau đã có đồ được mang lên.
Trong chốc lát đã có ba bốn đ ĩa đồ nóng hôi hổi.
Chu Miên không quá quen ăn đồ nhiều dầu mỡ, anh chỉ nếm thử vài món thôi.
Ngư Lam nhìn nhỏ yếu đáng thương nhưng sức ăn lại tốt vô cùng.
Có nhiều xiên thịt như vậy, Chu Miên ăn chưa đến chục xiên, còn lại vào dạ dày Ngư Lam tất.
Cộng thêm một chai bia nữa.
Nếu là Ngư Lam của khai giảng năm hai, dù thế nào thì hắn cũng không thể tưởng tượng được sẽ có ngày hắn và Chu Miên cùng ở tiệm đồ nướng, mặt đối mặt ngồi ăn thịt xiên.
…Trước khi uống bia còn cần phải trưng cầu ý kiến của chủ tịch Chu nữa.
Trước kia Ngư Lam cực kỳ không phục sự quản giáo của Chu Miên, tuy mặt ngoài cầu xin anh đừng trừ điểm nhưng sâu trong nội tâm đã sớm quất đánh người này lặp đi lặp lại cả trăm lần.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện chính mình thế nhưng có chút… cam tâm tình nguyện.
Bị Chu Miên quản như vậy, cũng không có gì không tốt.
Ngư Lam không nhịn được trộm liếc Chu Miên một cái, kết quả là bị phát hiện luôn.
Chu Miên cũng đang nhìn hắn, hành mi dài đen nhánh hạ xuống, là một ánh nhìn chăm chú, an tĩnh lại dịu dàng.
Ngư Lam làm bộ như chưa bị phát hiện, hắn thu hồi tầm mắt, lau lau đôi môi ướt át: “Tôi no rồi, bây giờ bọn mình đi tiếp không?”
“Ừm.”
Ngư Lam vốn dĩ muốn ra ngoài đi chơi một lát,
Nhưng quanh đấy cũng không có chỗ nào thú vị cả, Chu Miên cũng sẽ không đi đến mấy loại địa điểm như quán bar, karaoke.
Ngư Lam đứng trước cửa tiệm đồ nướng “Cao Đức” mười phút, vẫn chưa quyết định là nên đi đâu tiếp.
“Hay là bọn mình cứ về khách sạn đi.” Ngư Lam thay đổi thất thường, “Cơm nước xong hơi mệt rồi, về rồi đánh một giấc ngủ trưa cũng được.”
Chu Miên: “Được.”
Quán nướng cách khách sạn hơn một cây, hai người đi dọc đường cái để về.
Về phòng, Ngư Lam đi tắm rồi nằm lên giường. Hắn thấy Chu Miên ngồi bên cạnh bàn, hỏi: “Cậu không đi ngủ à?”
Chu Miên nghe thế thì quay đầu về phía hắn.
Người mình thích nằm nghiêng trên giường nhìn mình, hỏi mình muốn cùng lên giường ngủ không.
Rất có ý vị mời gọi nào đó.
Cứ việc Chu Miên rõ ràng biết ý Ngư Lam không phải vậy.
Chu Miên “Ừm” một tiếng, tiếng nói có chút khàn.
Sau đó bước đến, nằm xuống bên cạnh người hắn.
Khoảng cách giữa hai người khoảng trên dưới 30cm, nói xa cũng không xa, mà