Dưới sườn núi là bậc thang đi bộ, không có lối đi đặc biệt, Bạch Ấu Vi ngồi lên xe lăn không cách nào xuống phía dưới, chỉ có thể đứng ở đỉnh núi lo lắng suông.
“Thẩm Mặc! … Thẩm Mặc! …” cô gọi hết lần này tới lần khác.
Ngô Lệ Lệ lau nước mắt, tốt tính hỏi: “Nếu không, để tôi đẩy cô xuống nhé?”
Bạch Ấu Vi bực bội lườm cô ta, “Sức lực của cô lớn chút xíu? Tôi không muốn cùng cô lăn xuống dưới!”
Ngô Lệ Lệ ấm ức cắn môi dưới.
Bạch Ấu Vi lại sai bảo cô: “Cô xuống phía dưới! Đi tìm anh trai tôi về đây!”
“Ở đây lớn như vậy… Tôi biết tìm ở đâu?” Ngô Lệ Lệ nói.
“Bảo cô đi tìm thì cô phải đi tìm! Đừng nói nhảm nhí như vậy?!” Bạch Ấu Vi quát lên, “Cô chưa đi làm sao biết không tìm được!”
Ngô Lệ Lệ sợ cô, lau nước mắt đi xuống dưới.
Vừa đi chưa được mấy bước, trông thấy một căn nhà ở xa xa mở cửa, Thẩm Mặc đi ra từ bên trong, trong tay túm theo một người, chính là Chú Triệu!
“Thẩm Mặc!” Bạch Ấu Vi hô to tên anh.
Thẩm Mặc dùng cánh tay trống giơ giơ.
Bạch Ấu Vi nói với Ngô Lệ Lệ: “Nhanh đẩy tôi xuống dưới!”
“Hả?” Ngô Lệ Lệ ngẩn người, “Không phải khi nãy cô vừa nói…”
“Bảo cô đẩy thì đẩy đi!” Bạch Ấu Vi nổi nóng lần thứ hai, “Lề mà lề mề!”
“…” Ngô Lệ Lệ không dám chọc cô, yên lặng nâng xe lăn xuống bậc thang.
Các cô đến gần thì thấy Triệu Kiến Đào bị Thẩm Mặc trói lại, khuôn mặt lão ta đen kịt không nói lời nào, đại khái không thể nói gì hơn.
“Tất cả thú bông ở trong căn phòng kia.” Thẩm Mặc chỉ chỉ thôn nhỏ bên kia, “Hành lý mỗi người đều ở đó, ông ta làm việc rất cẩn thận, mỗi lần đưa nhóm người vào trò chơi, ông ta trông chừng gần đó, chỉ cần có người biến thành thú bông sẽ bị ông ta lôi đi giấu vào phòng, hành lý cũng thế. Cứ như vậy, lần sau ông ta đưa người lên trên đảo, cũng không bị người ta phát hiện.”
“Ông ta đi theo chúng ta, vì sao ông ta không sao?” Bạch Ấu Vi hỏi.
Thẩm Mặc nhìn lướt qua Chú Triệu, thản nhiên nói: “Anh đã hỏi, ông ta nói người chơi không thể trùng lặp đi vào một trò chơi, cho nên coi như ông ta đi vào khu vực của trò chơi thú bông cũng không phát động