Bạch Ấu Vi tạm thời như Xe bị tuột xích, Thẩm Mặc phải tiếp tục dẫn đội.
Anh xoay người, quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện cửa hàng này là một tiệm ăn uống, ở cửa có quầy thu tiền, trong phòng kê rất nhiều bàn, bức tranh trang trí trên tường đều biến thành thịt.
Tất cả hoàn toàn biến thành đỏ rực, máu me nhớp nháp, ngay cả không khí cũng tỏa ra mùi thịt tươi tanh nồng.
Vừa rồi anh đi ra ngoài vội vội vàng vàng, tạm thời đặt Bạch Ấu Vi lên một cái ghế đầy thịt, bây giờ nhìn sắc mặt cô có lẽ là bị dọa.
Đàm Tiếu hiếu kỳ, cũng kéo một cái ghế ra, sờ sờ, lại ngồi thử một chút, vẻ mặt vi diệu.
“… Có điểm giống ngồi trên đùi người khác.” Anh lẩm bẩm đứng dậy, không thoải mái nên không ngồi lâu.
Thừa Úy Tài quan tâm hành động Thẩm Mặc chạy ra ngoài ban nãy, hỏi: “Đó là cái gì? Có tính công kích không?”
Thẩm Mặc bình tĩnh lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, có điều nó sẽ chủ động công kích đám quái vật nhỏ này, mấy chục con gần trạm chờ đều bị nó ăn sạch, bao tử của nó có vẻ quá lớn.”
Nói xong anh hơi ngưng lại, bổ sung: “Sau khi nó ăn, hình thể dường như biến thành lớn.”
“Còn to hơn hả?” vẻ mặt Đàm Tiếu muốn nôn mửa, “Đây là con giòi bò nhanh nhất em từng thấy, nếu to hơn nữa không biết là hình dáng gì?”
“Đừng nói nữa…” Bạch Ấu Vi cắn răng, cả người cô ghét bỏ lỗ chân lông đều ngứa ran.
Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ này của cô, nhất thời hơi bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười, chỉ có thể động viên mọi người:
“Bất kể là cái gì, mọi người cứ nói ra ý tưởng của mình trước! Tìm kiếm cơ quan chủ yếu theo kế hoạch ban đầu hay là trước tiên nghĩ biện pháp thăm dò tình hình con quái vật?”
Dù sao, không phải mỗi lần họ đều may mắn bên cạnh có chỗ ẩn núp.
Nếu như lần sau không thể tránh khỏi, chẳng lẽ họ có thực lực đối đầu chính diện với con “rắn” kia à?
Thầy Thừa nhíu chặt lông mày: “Hiện tại mọi thứ đều không biết, không biết quái vật có mấy con, cũng không biết con đường quái vật hành động ngẫu nhiên… hay có quy luật nhất định…”
Lúc nói chuyện, ánh mắt thầy Thừa và Đàm Tiếu như có như không đều liếc về phía Bạch Ấu Vi.
“Nhìn tôi làm gì? Tôi chẳng biết gì cả!” Cả người Bạch Ấu Vi khó chịu, nhắm hai mắt hỏi, “Có nước không?”
Thẩm Mặc đặt túi xuống, lấy