Người đàn ông hoảng sợ lùi vào trong bàn làm việc, thế nhưng hai chân anh ta bị thương, tê liệt ở trong góc không cách nào hoạt động.
Bạch Ấu Vi hỏi anh: “Chuyện gì xảy ra trong mê cung rắn?”
“Tôi thực sự không biết!” người đàn ông khóc ròng nói, “Nếu như tôi biết có chuyện gì xảy ra trong mê cung, tôi đã sớm đi ra ngoài! Tôi không cố ý lừa các người, tôi thực sự không biết!”
“Vậy lấy ra điều anh biết.” Bạch Ấu Vi lạnh lùng nhìn anh, “Đừng giở trò bịp bợm với tôi!”
Người đàn ông đau khổ cầu xin: “Cầu xin các người tha cho tôi đi! Tôi thực sự không biết gì cả…”
“Tiểu Tân.” Bạch Ấu Vi quay đầu nói với Phan Tiểu Tân, “Cầm lên con dao thái của cậu, chỉ cần lại nghe hai chữ ‘Không biết’ từ trong miệng anh ta thì chém anh ta một nhát.”
Phan Tiểu Tân: “…”
Thừa Úy Tài do dự: “Vi Vi, cái này… Cái này không được đâu?”
“Thầy Thừa, người này không thành thật, không cho anh ta nếm mùi thì anh ta không nói thật.” Bạch Ấu Vi vẫy tay với Phan Tiểu Tân, “Qua đây, đứng bên cạnh tôi.”
Phan Tiểu Tân liếc nhìn Thừa Úy Tài, lại liếc mắt nhìn Bạch Ấu Vi.
Tâm trạng rất phức tạp.
Cậu bé nhặt con dao thái từ trong vũng máu, yên lặng đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Chém… chỗ nào?”
Bạch Ấu Vi rất tùy ý: “Cậu xem thích chém ở đâu!”
Phan Tiểu Tân: “…”
Thừa Úy Tài thực sự cảm thấy không ổn, hỏi: “Nếu không… để tôi làm cho?”
Làm sao có thể để một đứa bé 11 tuổi làm chuyện này hả?
“Không cần.” Bạch Ấu Vi thản nhiên nói, “Thầy Thừa, bác giúp chúng tôi canh cửa, tránh để quái vật chạy vào.”
Cô nói mấy câu đã phân công nhiệm vụ cho Thừa Úy Tài, còn là kiểu không cho phép từ chối.
Thầy Thừa một lần nữa rối rắm nhìn thoáng qua gã đàn ông trên mặt đất, không nhịn được khuyên nhủ: “Chúng tôi sẽ không hại anh, tình hình trong mê cung là gì, anh hãy nói ra toàn bộ, cần gì… Aizz…”
Thầy Thừa thở dài, cầm lấy cây gậy đi ra chỗ cửa.
Gã đàn ông phẫn nộ giận run người!
Đã giơ con dao về phía anh ta còn nói sẽ không hại anh ta! Loại người cá mè một lứa!
Bạch Ấu Vi: “Tôi hỏi anh lần cuối