Sau khi hoàn tất việc đăng ký, Thẩm Phi dẫn bọn họ đến nơi ở, nhìn qua là một tiểu khu bình thường, ở cổng tiểu khu họ còn gặp mấy người đang chở hành lý, hình như vừa dọn vào.
Thẩm Phi giới thiệu: “Bên này là khu dân cư mới dọn dẹp gần đây. Mỗi tầng đều có người ở, có điều số người ở mỗi tầng không nhiều, theo quy định không được vượt quá 5 người, cho nên đa số người dọn đến đây đều theo hộ gia đình.”
Mọi người vừa đi vừa hỏi: “Không được vượt quá 5 người là vì phân tán mật độ dân số à?”
“Đúng vậy. Không chỉ số người ở nơi ở có hạn chế, số người ra đường cũng có hạn chế, mỗi con đường đều có người của tổ giao thông trực, tuyệt đối không cho phép tụ tập đông người ở một chỗ.”
Thẩm Phi dừng lại, lấy chìa khóa mở cửa, ôn hòa giải thích: “Duy trì được hiện trạng như bây giờ trong thành phố không dễ dàng, hy vọng mọi người hiểu và tuân thủ quy định.”
Cửa mở ra, bên trong là căn hộ có ba phòng ngủ được trang trí rất tinh tế, cách bài trí đồ đạc trong nhà thể hiện chủ nhà đã tiêu tốn kha khá tiền.
“Còn có một căn hộ khác ở tầng 6, cũng là ba phòng ngủ, kiểu nhà na ná nhau, có điều ở đầu khác của tiểu khu, khoảng cách đại khái hơn 100m, trong các người ai nghĩ qua đó?” Thẩm Phi hỏi.
Xem ra phân tán mật độ dân số là nghiêm túc, một tầng chỉ có năm người vẫn chưa yên tâm, ngay cả giữa các tầng với nhau đều phải cách xa 100m.
Bạch Ấu Vi lười chuyển chỗ, chọn căn hộ ba phòng này, Thẩm Mặc và thầy Thừa, Phan Tiểu Tân cùng nhau dọn hành lý vào.
Mặc dù Đàm Tiếu đã tỉnh lại từ sau cơn hôn mê, nhưng vết thương chưa lành, anh ngồi trên ghế sô pha, không làm được việc chân tay.
Thẩm Phi im lặng quan sát những người này.
Bạch Ấu Vi và đứa trẻ ngủ ở một phòng, người bị thương ngồi trên ghế sô pha này chắc chắn ngủ một mình một giường, Thẩm Mặc chỉ có thể chen chúc ngủ cùng ông lão kia.
Trong lòng cậu thở dài, rõ ràng anh họ có thể đến chỗ bác Cả ở, chẳng lẽ ở một mình một phòng không thoải mái hơn chen chúc với một ông cụ à?
Có điều nghĩ