Tin tức trò chơi số 21 thất bại nhanh chóng lan truyền trong cả căn cứ, cũng gây nên náo động.
Sau đó Sở Hoài Cẩn một lần nữa tuyên bố thông báo chọn người, chiêu mộ 10 người khiêu chiến trò chơi số 21, nhưng không ai nghe ngóng.
Giống như Bạch Ấu Vi dự đoán, sau khi bao nhiêu người chơi tinh anh bỏ mạng vì trốn Meo Meo, mọi người tránh né trò số 21 như rắn rết.
Dù cho Giáo sư Tống đưa ra 8 mảnh ghép trò chơi làm giải thưởng, dù cho trong thông báo của Bạch Ấu Vi còn hai đạo cụ đang chờ giao dịch, chẳng có người tình nguyện đi.
Sở Hoài Cẩn không ôm hy vọng về việc này, bắt tay vào việc chuẩn bị di chuyển căn cứ.
Bản thân giáo sư Tống đưa ra một phương án, quyết định trụ sở dừng chân mới, khoảng cách rất xa, đến khi thực sự di chuyển không biết hao phí bao nhiêu ngày, mà trên đường di chuyển, cũng không biết sẽ có bao nhiêu thương vong.
Hai ngày đầu, Bạch Ấu Vi thấy Thẩm Mặc không tập hợp đủ nhân mã, k đứng xem có phần hả hê, nhưng theo thời gian từng ngày trôi qua, Thẩm Mặc vẫn không gom đủ người, cô lại hơi tức giận.
Cô nghĩ thầm: Tại sao đám người trong căn cứ có mắt như mù vậy hả?
Tâm trạng cô tồi tệ, ngồi ở nhà mắng toàn bộ người trong căn cứ một lần, phảng phất người không đi cùng Thẩm Mặc vào trò chơi, tất cả đều là đồ vô dụng, nhát gan, bất tài!
Thầy Thừa và Đàm Tiếu, Phan Tiểu Tân im lặng ngồi nghe, không dám tiếp lời.
“Một đám ngu xuẩn! Cho rằng đi theo tổ chức di dời đến địa điểm mới là an toàn hả?!
Càng sợ chết, càng chết sớm! Đến lúc đó, tổ chức muốn thành lập trật tự một lần nữa, nhân viên cũng phải tráo lại bài, không có năng lực che chở kẻ khác! Bảo vệ cẩn thận được lão già họ Tống kia đã không tệ!
Với trình độ này mà dám gọi là ‘Căn cứ’ ư? Tôi thấy đừng gọi “căn cứ” nữa! Đổi tên “Đại đội tập kết dân chạy nạn” hoặc “Trung tâm thu nhận kẻ thất bại” cũng hay! Phù hợp với khí chất nhát gan của đám người kia!”
Bạch Ấu Vi nổi giận đùng đùng nhìn về phía Thừa Úy Tài, Đàm Tiếu, Phan Tiểu Tân, hỏi: “Tôi nói đúng hay không?!”
Ba người liên tục gật gù: “Đúng vậy, đúng đúng đúng…”
“Tôi vẫn tức giận!” cô vỗ bốp một cái vào tấm đệm sô pha, vẻ mặt không cam lòng, “Chúng ta người có địa vị cao đã đầu hàng, nhân nhượng trước