Giữa trưa mặt trời rất ác độc, cũng may trong lâu đài mát mẻ, không khí lành lạnh.
Bên trong trang hoàng sặc sỡ đủ màu sắc, xung quanh được trang trí bởi vô vàn con thú bông, khơi gợi hứng thú cho trẻ con.
Ở giữa phòng khiêu vũ có pho tượng mỹ nữ và dã thú cùng khiêu vũ, hoàn toàn tái hiện cảnh tượng trong truyện cổ tích, có thể khiến du khách lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đắm chìm trong một thế giới truyện cổ tích tràn ngập màu sắc huyền ảo.
Nhưng lúc này không bật đèn, trong hoàn cảnh mờ tối, khung cảnh vốn dĩ lãng mạn, lộng lẫy thể hiện sự quỷ dị và âm u.
Nụ cười của mỹ nữ cứng ngắc như thế, khuôn mặt dã thú dữ tợn như thế.
Hồi bé, Bạch Ấu Vi đọc truyện cổ tích này, lúc đó cô cảm thấy rất lãng mạn, dã thú biến trở về hoàng tử bằng sức mạnh của tình yêu gì gì đó, thực sự cố gắng đâm trúng điểm ‘manh’ của bé gái.
Nhưng bây giờ, vừa trông thấy đồ vật này, cô không nhịn được nhớ tới công tước, sản sinh cảm giác chán ghét theo phản xạ có điều kiện.
Lại nghĩ tới nữ chính nảy sinh tình cảm đối với một con dã thú, khẩu vị thật sự quá nặng.
“Trong lâu đài có không ít chỗ trốn.” Thẩm Mặc ngắm nhìn bốn phía, quan sát không nhanh không chậm.
Bạch Ấu Vi cũng nói: “Đúng vậy… Bên trong tủ, dưới gầm giường, đằng sau bức tượng, bên trong thùng rượu, còn có những cái hòm chứa đầy vàng bạc châu báu này, đều có thể giấu người.”
Cô để Thẩm Mặc thả cô xuống, tự tay lấy ra một thỏi vàng từ trong hòm, tạo hình giống phim hoạt hình, xúc giác bằng nhựa.
Rất bình thường.
Đạo cụ bên trong công viên đương nhiên không lấy ra đống vàng bạc châu báu thật.
Nếu không, cô sẽ mở ra nhà thú bông vơ vét một chuyến nữa.
Bạch Ấu Vi dọn sạch một rương “vàng bạc châu báu”.
Thẩm Mặc nhướng mi: “Em muốn trốn trong rương?”
“Không phải…” cô lấy ra chìa khóa vàng, tùy ý tìm một chỗ mở nhà thú bông.
Trong nhà, Phan Tiểu Tân đang ăn sữa chua, đột nhiên thấy cửa mở, không khỏi ngạc nhiên.
Bạch Ấu Vi cũng ngẩn người, lập tức dựng thẳng lông mày: “Tiểu Tân! Em lén lút ăn vụng món gì ngon thế?!”
“Sữa chua…” Phan Tiểu Tân dại ra hai giây, vội vàng giải thích, “Thầy Thừa dùng sữa sắp hết hạn làm, bác ấy sợ lãng phí.”
Trọng điểm nhấn mạnh “sắp hết hạn”, tránh gây ra hiểu lầm bất lợi cho tình đoàn kết giữa bạn bè!
Bạch Ấu Vi nói: “Chị cũng muốn ăn, em đi lấy cho chị một bát!”
Phan Tiểu Tân cầm cái bát không đi tìm