May mắn chỗ đập trúng không phải lưỡi rìu.
Cho dù như thế, Thẩm Phi va đập lảo đảo, kể cả Bạch Ấu Vi cùng nhau ngã sõng xoài trên mặt đất!
“Đến cùng xảy ra chuyện gì?!” Đàm Tiếu phát điên kêu to, “Có phải mày điên rồi không, ném rìu vào bọn tao?! Vi Vi, điện giật chết hắn ta!”
Giang Hạo nghe vậy, nhếch miệng nở nụ lạnh lẽo, giơ lên một cái rìu khác: “Con thỏ của cô ả đưa cho Thẩm Mặc rồi!”
“Đệt! Lớn lối như vậy?!” Đàm Tiếu không chạy, giơ kiếm xông tới, “Để Tiếu gia dạy dỗ mày!”
Hai người quấn lấy nhau.
Đàm Tiếu không có cách thức, thường thường ra đòn bất ngờ, trong chốc lát làm cho Giang Hạo không chống đỡ được!
Thẩm Phi lưng bị thương, cắn răng đứng lên, một lần nữa ôm lấy Bạch Ấu Vi, gắng gượng chạy về phía trước.
Giang Hạo thấy bọn họ muốn chạy trốn, đáy mắt xẹt qua một tia thâm độc, đột nhiên ra tay! Từ lòng bàn tay của găng tay trắng bay ra một ống sắt kim loại!
Ống kim loại kéo dài vô cùng!
Lấy tốc độ cực nhanh xông thẳng đến Thẩm Phi, đâm rách vai của anh, xuyên qua trước ngực! Sượt qua da Bạch Ấu Vi, chọc thủng người Thẩm Phi!
“A!!!” Thẩm Phi kêu đau đớn thất thanh.
Bạch Ấu Vi từ trong tay anh té xuống đất.
“F***, F***, F***, F***, F***!” Đàm Tiếu bị hù chết, tròn mắt nhìn Giang Hạo, “Mẹ kiếp đây là quái vật gì?!!”
Phía sau mơ hồ lại thấy ánh lửa, hình như con mèo bằng vải mất đi mục tiêu chạy tới bên này.
Thời gian cấp bách, lúc này không phải thời điểm đánh nhau.
Bạch Ấu Vi tốn sức ngồi dậy, hét Đàm Tiếu: “Đàm Tiếu! Tới trợ giúp!”
Một mình cô không có cách nào gỡ ống sắt ra khỏi người Thẩm Phi.
“Muốn chạy trốn?” Giang Hạo cười gằn tới gần, “Không có thỏ, tao xem mày có năng lực gì, đưa mảnh ghép trò chơi và đạo cụ ra đây!”
Thẩm Phi quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, sắp đi không nổi.
Đàm Tiếu giúp anh đỡ ống tuýp, nếu không mặt ngoài vết thương sẽ bị xé rách lớn hơn.
Bạch Ấu Vi chật vật nửa quỳ rạp trên mặt đất, váy đầm dài màu trắng đầy bụi bặm, rơi vào trong mắt Giang Hạo, giống như con chim trắng sa thân vào đầm lầy, bi thương tuyệt vọng, vô lực giãy dụa.
Vẻ mặt vô cùng lo lắng, càng giống như tô điểm thêm cho món ngon sắp dâng lên, làm hứng thú của hắn tăng vọt.
Hắn từng bước đến gần, ống tuýp trong lòng bàn tay rút ngắn từng chút một, ngữ điệu mang theo vài phần thích thú hỏi:
“Mày cất mảnh ghép trò chơi và đạo cụ ở đâu? … Sợ hãi không? … Muốn chạy trốn không? Vậy thì lấy ra mảnh ghép trò chơi đi, chỉ cần có