Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người nói.
Chỉ trong phút chốc cả lễ đường trở nên yên ắng, đến cả giáo viên cũng chẳng mở miệng, cả trường Trung học Thanh Trí không ai là không biết về mối quan hệ giữa Doanh Nguyệt Huyên và Doanh Tử Khâm.
Vốn dĩ một thiên kim giả chẳng thể nào bì được với một thiên kim thật nhưng cho dù ở mặt nào thì Doanh Tử Khâm cũng đều lấn lướt Doanh Nguyệt Huyên, học tập, thể dục, nghệ thuật và cả vẻ ngoài.
Tác phong học tập của trường Thanh Trí rất nghiêm ngặt, bọn họ chú trọng đến việc học tập và sức khỏe của các học sinh hơn nên xưa nay chẳng hề có những hoạt động vô nghĩa như bình chọn hoa khôi hay nam sinh thanh lịch, chỉ là thi thoảng vào những lúc rảnh rỗi các học sinh sẽ bàn luận đến vấn đề này.
Lúc trước, ba nữ thần đã được công nhận của trường Thanh Trí có Doanh Nguyệt Huyên và Chung Tri Vãn. Nhưng kể từ khi Doanh Tử Khâm sang lớp A19, ba nữ thần này lập tức trở thành trò cười. Bàn về nhan sắc thì thật sự chẳng mấy người có thể đo được với cô.
"Không có thời gian, cũng không muốn." Doanh Tử Khâm đặt viên phấn xuống, sau khi gật đầu với giáo viên, cô chẳng thèm để ý tới Doanh Nguyệt Huyên mà đi thẳng rời khỏi lễ đường.
Tất nhiên Tu Vũ và Giang Nhiên cũng đứng lên, lần lượt bỏ đi. Bên trong lễ đường vẫn yên lặng như tờ, càng lúc càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Doanh Nguyệt Huyên. Chỉ là do tò mò chứ chẳng hề có ý gì khác nhưng đây lại là lần đầu tiên Doanh Nguyệt Huyên cảm thấy lúng túng.
Cô ta hỏi trước mặt tất cả mọi người là vì tin rằng Doanh Tử Khâm chắc chắn sẽ chấp nhận. Nhưng Doanh Tử Khâm lại không đồng ý, mấy chữ "không có thời gian" đã chặn ngang những lời nói phía sau của cô ta.
Nữ sinh bên cạnh phát hiện sắc mặt của cô ta không ổn bèn hỏi: "Tiểu Huyên?"
"Không sao." Doanh Nguyệt đứng dậy, chậm rãi đáp: "Đúng là đã đến giờ tan học rồi, chúng ta cũng quay về thôi."
***
Tối hôm nay, Chung Mạn Hoa về nhà cùng với Doanh Chấn Đình.
Bà ta ra ngoài cũng là để đón Doanh Chấn Đình. Doanh Chấn Đình đã hoàn thành tất cả công việc ở bên châu Âu, lần này ông ta sẽ ở luôn tại thành phố Hồ không đi nữa. Chung Mạn Hoa rất vui, hai vợ chồng đã tổ chức ăn mừng ở ngoài một phen, vậy nên hôm qua chỉ có một mình Doanh Nguyệt Huyện ở nhà.
Nhìn thấy quản gia và những người làm khác đều không có mặt, Chung Mạn Hoa thấy hơi lạ: "Tiểu Huyên, con có thấy chú quản gia đầu không?"
Quản gia vẫn luôn ở trong nhà họ Doanh, chỉ cuối tuần mới trở về nhà của mình. Bàn tay của Doanh Nguyệt Huyên vẫn còn hơi lạnh, cô ta khẽ đáp: "Anh trai đuổi chú ấy rồi."
"Đuổi á?" Chung Mạn Họa ngây ra: "Anh trai con về rồi ư?"
Doanh Nguyệt Huyên mím môi, kể lại chuyện hôm qua một lượt.
"Cái gì?" Doanh Chấn Đình cau mày: "Dám lấy đồ của chủ luôn à?"
Ông ta đập bàn một cái thật mạnh, lạnh lùng nhận xét: "Thiên Luật làm rất đúng, cái loại ăn cây táo rào cây sung thế này đuổi là đúng."
Nhưng từng câu chữ của ông ta không hề đề cập đến chuyện quản gia và những người làm kia đã âm thầm nói xấu Doanh Tử Khâm.
"Bố con nói rất đúng." Chung Mạn Hoa luôn nghe theo lời của Doanh Chấn Đình, cũng gật đầu phụ họa: "Tiểu Huyên, việc học quan trọng hơn con không cần phải buồn bã vì những chuyện như thế."
Giọng nói của Doanh Nguyệt Huyên càng nhỏ hơn: "Bố, mẹ, con biết rồi."
"Tiểu Huyên, chẳng phải con tham gia cuộc thi gì đó à?" Chung Mạn Hoa chợt nhớ đến chuyện ấy, mỉm cười hỏi han: "Thế nào rồi? Có kết quả chưa?"
"Vâng, con đã vượt qua vòng thi tuyển chọn rồi, bây giờ là vòng bán kết." Doanh Nguyệt Huyên đáp: "Đây là cuộc thi toàn cầu, con xếp hạng 786 trên toàn cầu."
"Giỏi thế cơ à?" Chung Mạn Hoa rất hài lòng: "Đợi tới cuối tuần mẹ sẽ đưa con đi mua quần áo nhé."
Doanh Nguyệt Huyên mím chặt môi, sau khi nói cảm ơn thì quay trở về phòng của mình. Cảm giác mờ mịt và hoảng hốt đột nhiên dâng trào khắp cõi lòng cô ta. Cô ta cũng biết Chung Mạn Hoa và Doanh Chấn Đình xem trọng cô ta như thế là vì bọn họ được nở mày nở mặt nếu cô ta đủ xuất sắc.
Chung Mạn Hoa biết cô ta đứng thứ 786 trên bảng xếp hạng toàn cầu mà đã kích động như thế rồi, nếu biết Doanh Tử Khâm được vào thẳng vòng thi quốc tế thì bà ta sẽ có phản ứng như thế nào đây? Doanh Nguyệt Huyên không dám nghĩ tiếp, chỉ đành ép bản thân bắt đầu làm đề.
***
Cùng lúc đó.
Nhà cổ của nhà họ Giang.
Sau khi ra khỏi phòng thờ Phật, Diệp Tổ Hà nhìn thấy Giang Mạc Viễn đang ngồi trên sô pha, cả người toát lên vẻ bực dọc cáu kỉnh, bên dưới mắt là một vòng tròn xanh mệt mỏi.
"Làm sao thế?" Bà ta bước đến và ngồi xuống: "Bởi vì Doanh Tử Khâm à?"
Giang Mạc Viễn tháo lỏng cà vạt ra, càng thêm cáu kỉnh. Nếu như khi đó anh ta không đưa Doanh Tử Khâm về nhà họ Doanh, để cô làm cái kho máu di động cho Doanh Lộ Vi thì cũng chẳng ra nông nỗi như bây giờ.
"Được rồi, đừng rầu rĩ nữa, mang theo cái này đi." Diệp Tổ Hà bỏ một chiếc túi hương nhỏ vào túi áo sơ mi của Giang Mạc Viễn: "Ngày mai con đi tìm nó, nó sẽ đồng ý đi theo con thôi."
"Có điều tuổi tác nó hãy còn nhỏ, tốt nhất là con phải hiểu cho rõ chuyện gì không nên làm, kết hôn rồi mấy năm sau cũng chưa muộn."
Bà ta giúp đỡ Giang Mạc Viễn đạt được mong muốn nhưng không muốn để con trai lún sâu vào chuyện gái gú.
Giang Mạc Viễn cau mày: "Đây là cái gì?"
"Một loại hương liệu đặc biệt, mẹ mua được từ tay một vị cổ y
đấy." Diệp Tổ Hà bỏ lá trà vào ấm, lạnh nhạt đáp: "Quý hiếm lắm, chỉ còn lại một tí đây thôi."
"Hương liệu?" Giang Mạc Viễn càng nhíu chặt mày: "Có hại cho sức khỏe không? Cổ y là cái gì ạ?"
Anh ta từng nghe nói tới Đông y chứ chưa bao giờ nghe qua cổ y.
"Yên tâm, không có." Diệp Tổ Hà pha trà: "Có điều nó sẽ khiến con trở thành người nó thích trong một khoảng thời gian ngắn."
Giang Mạc Viễn biến sắc: "Mẹ!"
"Con gái ấy à, chỉ là thích cái gương mặt thôi." Diệp Tổn Hà biết anh ta đang suy nghĩ điều gì: "Hôm nay nó có thể thích Phó Quân Thâm thì ngày mai nó cũng có thể thích con được."
"Lừa một lát chẳng có chuyện gì to tát đâu, mẹ hiểu rõ lắm, không xảy ra chuyện đâu mà."
Lúc Giang Mạc Viễn còn muốn nói thêm điều gì đó, Diệp Tổ Hà đã bưng dụng cụ uống trà lên lầu rồi.
Ánh mắt anh ta thay đổi, cuối cùng vẫn không lấy chiếc túi hương đó ra.
***
Cũng bởi vì hành động của nhà họ Giang nên Giang Nhiên lại chú ý đến Diệp Tổ Hà. Cậu ta kể hết những chuyện mà mình biết ra.
"Bố Doanh, con hồ ly tinh đó tính toán kinh khủng lắm." Giang Nhiên cau mày: "Lúc đến nhà họ Giang, bà ta chỉ có mười tám tuổi, mẹ tôi đã mười tuổi rồi."
"Sức khỏe bà nội tôi không tốt, sau khi bà qua đời vì bệnh, con hồ ly tinh đó cũng trở thành bà chủ nhà họ Giang một cách đường hoàng, sau bốn năm thì bà ta sinh được Giang Mạc Viễn."
"Khoan khoan khoan." Tu Vũ làm động tác tay tỏ ý bảo ngừng: "Lúc đó ông cụ Giang đã hơn năm mươi rồi đúng không?"
Nói đến đây, Giang Nhiên khẽ cười giễu cợt: "Cho nên tôi mới nói là thể lực của ông nội tôi khỏe thật đấy, khiến người ta thấy tởm lợm."
Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: "Có lẽ mọi chuyện chẳng đơn giản như thế."
Những đấu đá bên trong các gia tộc lớn chẳng bao giờ như vẻ bề ngoài của nó. Chỉ là quá phiền phức nên cô có thể xem kịch chứ không muốn nhúng tay vào.
"Mặc kệ ông ta đi, dù sao tôi cũng đã nói với mẹ tôi rồi." Giang Nhiên cười khẩy: "Nếu bọn họ dám cưới cậu thật, tôi sẽ bảo bố tôi cử người đến bưng nhà họ Giang lên."
Doanh Tử Khâm nhướng mày. Cô biết quy tắc của giới cổ võ, đây là ước định giữa các gia tộc cổ võ lớn. Xưa nay cổ võ giả không được phép tham gia vào cuộc đấu đá giữa các thế lực và các gia tộc lớn ở thế tục. Dù sao bản thân cổ võ giả cũng đã là một cái "bug" quá lớn rồi, cổ võ giả ra tay thì gia tộc thông thường sao sống nổi?
Tu Vũ cảm thán một câu: "Giang Nhiên, xem ra cậu không phải con ruột thật rồi."
Giang Nhiên: "..."
Tiếng chuông tan học vừa reo, Doanh Tử Khâm đã thu dọn cặp sách xong xuôi và bước ra cổng trường. Ôn Phong Miên đã đặt ra một quy định cho cô, đó là phải về nhà trước tám giờ. Tu Vũ có cuộc thi đua xe, Giang Nhiên đi chơi bóng rổ nên không theo cô.
Bên ngoài cổng trưởng.
Giữa biển người, Giang Mạc Viễn đã nhìn thấy cô gái đang đi một mình. Đôi mày cau chặt của anh ta giãn ra, anh ta bước lên trước: "Tiểu Khâm."
Cho dù thế nào, Diệp Tổ Hà cũng sẽ không lừa gạt anh ta. Anh ta là doanh nhân, đã quen chuyện không từ thủ đoạn nào rồi.
Doanh Tử Khâm dừng bước chân, nhìn anh ta một cái, chẳng nói năng gì nhưng lại bước sang một con hẻm ở bên cạnh. Giang Mạc Viễn ngây người, niềm vui sướng khôn tả dâng lên trong lòng, sải bước lớn theo sau.
Đây là một con hẻm cụt, bên cạnh còn có đống rác, chẳng ai thèm qua lại.
"Chú Giang, hình như tôi đã từng nói với chú câu này rồi." Doanh Tử Khâm xoay người: "Đừng để tôi nhìn thấy chú, nếu không tôi thấy chú lần nào..."
Cô nhấc chân lên, đá thẳng vào vùng bụng của Giang Mạc Viễn. Do bất ngờ không kịp đề phòng, Giang Mạc Viễn lãnh trọn cú đá, cảm giác đau đớn dữ dội dâng trào lên trên, trong chớp mắt sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch.
Cô gái khàn giọng, lạnh lùng tiếp lời: "Là sẽ đánh chú lần đó."
Chỉ một câu nói khiến trái tim Giang Mạc Viễn nhói lên, thậm chí anh ta còn thở không nổi: "Em hận tôi đến thế sao? Bởi vì Doanh Lộ Vi à? Hay vì khi đó tôi không bảo vệ em?"
"Chú Giang, đừng có tự ảo tưởng nữa." Doanh Tử Khâm quỳ xuống, giọng nói êm dịu: "Anh trai không thích tôi đánh nhau nên lần trước tôi không đánh chú, tôi không muốn anh ấy nhìn thấy."
"Anh trai?" Giang Mạc Viễn chỉ cảm thấy hoang đường: "Em coi hắn ta là anh trai ư?"
Ngày hôm đó, anh ta nhìn thấy Phó Quân Thâm đã phát hiện ánh mắt Phó Quân Thâm nhìn Doanh Tử Khâm có chút khác lạ. Không còn là ánh mắt một người anh trai nhìn em gái nữa, mà là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một cô gái.
Sau khi xác nhận Giang Mạc Viễn có thể tự mình vào viện, Doanh Tử Khâm buông tay, ôm cặp sách lên. Ngay khoảnh khắc ấy, cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như có như không, vấn vít bên chóp mũi.
Doanh Tử Khâm cúi đầu, nhìn về phía Giang Mạc Viễn lần nữa.