Đương nhiên giới truyền thông sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, bọn họ điên cuồng chụp chính diện. Thế là chụp được rõ ràng biểu cảm của Diệp Tổ Hà, Giang Mạc Viễn, Tô Lương Huy và Tô Nguyễn, có xanh có trắng có đỏ, đủ để làm một nồi thập cẩm rồi.
Những phóng viên này là do các cổ đông của Tập đoàn Giang thị mời tới, bởi vì các cổ đông cũng có ý làm lớn chuyện này.
Sáng nay, bọn họ đã đăng tải thông tin Giang Mạc Viễn không còn là CEO của Tập đoàn Giang thị trên các trang mạng xã hội lớn, báo chí và truyền hình trong nước.
Nhưng cũng có rất nhiều người không lên mạng không đọc báo nên để đảm bảo có nhiều người biết hơn, bọn họ còn phát lại tin tức trên tivi tới năm lần.
Trên báo giấy càng phải chiếm tiêu đề trang nhất. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Tập đoàn Giang thị tổn thất nghiêm trọng vì Giang Mạc Viễn, nhất định phải đòi lại từ anh ta.
Chỉ cần tung tin tức Giang Mạc Viễn không phải người nhà họ Giang ra ngoài thì có thể sẽ có một suy đoán hợp lý...
Giang Mạc Viễn và Diệp Tổ Hà cố ý muốn Tập đoàn Giang thị thất bại nên mới gây ra một loạt chuyện như thế.
Vậy sự chú ý của công chúng sẽ bị dời đi, các cổ đông không thèm để ý Giang Mạc Viễn sẽ bị sỉ nhục thành thế nào.
Bây giờ ông ta không đi lên đánh Giang Mạc Viễn là vì Tập đoàn Giang thị cần một công cụ giải quyết vấn đề như vậy.
Trước khi tới nhà họ Giang, Giang Họa Bình và Giang Trình Quân cũng đã đuổi việc tất cả người của Giang Mạc Viễn và Diệp Tổ Hà trong Tập đoàn Giang thị.
Trong vòng mấy tiếng đồng hồ, Tập đoàn Giang thị đã được thay máu một lần nữa. Bất kể thế nào, tâm huyết của tổ tiên nhà họ Giang không thể bị Giang Mạc Viễn phá hủy.
Tô Lương Huy nhặt tập tài liệu bị ném xuống đất lên, chỉ nhìn qua một lượt, sắc mặt ông ta đã thay đổi: "Diệp Tổ Hà!"
Gia tộc lớn luôn coi trọng huyết mạch, điều này không cần phải bàn cãi.
Giang Mạc Viễn không phải người nhà họ Giang, sao có thể trở lại Tập đoàn Giang thị một lần nữa?
"Thành Sơn Toàn, ông có biết ông đang nói gì không?" Diệp Tổ Hà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bà ta không để ý tới Tô Lương Huy, chỉ lần càng nhanh chuỗi tràng hạt trên tay, lạnh lùng nhìn lão cổ đông: "Ông đang bôi xấu danh tiếng của lão gia đấy!"
"Bôi xấu lão gia?" Thành Sơn Toàn cười lạnh một tiếng: "Bà mang con của người khác gả vào nhà họ Giang, âm mưu cướp đoạt Tập đoàn Giang thị mà còn dám nhắc đến lão gia à?"
"Giám định thôi mà, ai chẳng ngụy tạo được?" Diệp Tổ Hà hừ khẽ một tiếng: "Giang Trình Quân, Giang Họa Bình, hôm nay coi như tao nhìn thấy chúng mày rồi. Ra là bình thường chúng mày luôn giả vờ không quan tâm nhưng thực tế là tầm ngẩm tầm ngầm."
"Mạc Viễn vừa xảy ra chuyện, anh em chúng mày đã vội vàng xông lên đạp nó, chúng mày đúng là anh trai chị gái tốt."
Sắc mặt Giang Trình Quân tối sầm, ông đang định lên tiếng thì Giang Họa Bình đã ngăn lại, cười tủm tỉm: "Bà Diệp, đúng là tôi chẳng quan tâm gì đến nhà họ Giang đâu. Tôi có chồng có con, gia đình tôi hạnh phúc mỹ mãn, sống tốt hơn là nhiều."
Những lời này khiến Diệp Tổ Hà giận đến tái mét cả mặt.
Giang Hòa Bình thu lại ý cười, lạnh lùng nói: "Còn có phải ngụy tạo hay không, chẳng lẽ trong lòng bà Diệp lại không hiểu? Có phải bà muốn tôi cũng cho bà mấy bạt tai không?"
Diệp Tổ Hà vô thức lùi về phía sau mấy bước.
Bà ta tin chắc chắn Giang Họa Bình dám ra tay thật.
"Tiểu thư Họa Bình, đừng nói nhảm với bà ta nữa." Thành Sơn Toàn lạnh lùng mở miệng: "Đương nhiên, kết quả giám định sẽ không thể nào là giả, có chứng nhận của bệnh viện số 1 cơ mà, nhanh lên, mười phút sau mà các người vẫn ở đây thì sẽ không chỉ đơn giản là cút khỏi nhà họ Giang đâu."
"Mẹ." Giang Mạc Viễn vẫn im lặng từ nãy đến giờ chợt ngẩng lên. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy hoang mang, cổ họng anh ta khô khốc, cất tiếng cũng rất khó khăn: "Mẹ, con thật sự không phải người nhà họ Giang à?"
"Ăn nói bậy bạ." Diệp Tổ Hà vẫn không thừa nhận: "Được, chúng tôi dọn ra ngoài, đến lúc đó các người sẽ phải mời chúng tôi quay về."
Thành Sơn Toàn tức đến bật cười trước độ mặt dày của bà ta: "Không tiễn."
Mười phút chẳng kịp thu dọn gì, bốn người đã bị cưỡng ép đuổi khỏi nhà họ Giang.
Tô Nguyễn không hề khóc, chỉ là hai mắt đờ ra.
Một loạt cú sốc đã khiến cô ta hoàn toàn tan vỡ.
Cô ta chẳng được làm bà chủ nhà giàu một ngày nào đã sắp phải đối mặt với tình cảnh nghèo khổ lưu lạc đầu đường xó chợ.
Ai mà chịu nổi sự tương phản như thế?
Tô Lương Huy cũng tức đến mức thở phì phò: "Diệp Tổ Hà, trả lại ba mươi triệu cho tôi!"
Ông ta bị lừa rồi!
Bây giờ ông ta không những không lấy được gì mà còn bị lừa mất ba mươi triệu.
Tô Lương Huy vốn tưởng rằng Giang Mạc Viễn chỉ bị cách chức CEO. Cho dù anh ta thật sự không trở về Tập đoàn Giang thị thì cũng có một số cổ phiếu và khối tài sản đáng kể.
Ai mà biết Giang Mạc Viễn còn chẳng phải là người nhà họ Giang.
Diệp Tổ Hà coi như là người bình tĩnh nhất: "Ông chuyển tiền cho tôi là ông tự nguyện, sao, giờ lại ăn vạ tôi à?"
Tô Lương Huy vẫn luôn cho rằng ông ta là loại vô liêm sỉ lắm rồi, nhưng không ngờ vẫn kinh hãi trước thái độ này của Diệp Tổ Hà: "Diệp Tổ Hà!"
"Mạc Viễn, đi." Diệp Tổ Hà nhìn căn biệt thự mình đã ở mấy chục năm: "Đi tìm chỗ ở trước đã."
Bà ta không hề sửa di chúc, là ông cụ Giang tự viết. Chỉ dựa vào chuyện bà ta cắm sừng ông cụ Giang, Tập đoàn Giang thị sẽ chẳng làm được gì bà ta, cùng lắm cũng chỉ là kiện bà ta mà thôi!
Còn Tô Lương Huy và Tô Nguyễn?
Ai thèm quan tâm.
Nhưng Diệp Tổ Hà vừa đưa Giang Mạc Viễn ra đến sân đã bị cảnh sát chờ sẵn bên ngoài ngăn lại.
"Anh Giang." Người
cảnh sát dẫn đầu giơ thẻ ra: "Anh phạm tội không thành, vi phạm điều thứ hai mươi ba bộ luật hình sự. Đối phương không muốn hòa giải, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến."
Nói xong, người đó trực tiếp lấy còng số tám ra còng tay Giang Mạc Viễn.
Lần này sắc mặt Diệp Tổ Hà đã hoàn toàn tái mét: "Mạc Viễn!"
Giang Mạc Viễn là toàn bộ chỗ dựa của bà ta, nếu nó ngồi tù, bà ta biết phải làm thế nào.
Cảnh sát chẳng buồn để ý đến Diệp Tổ Hà. Nhân chứng vật chứng đều ở đây, càng không cần phải nói, người bị hại còn là học sinh của trường Trung học Thanh Trí.
Cô bé xinh xắn ngoan ngoãn như thế mà cũng ra tay được?
Tô Nguyễn nhìn Giang Mạc Viễn bị cưỡng ép đưa đi, hai chân mềm nhũn, xụi lơ trên mặt đất.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Cả đời này cô ta sẽ phải sống trong hối hận.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, nhà họ Giang, nhà họ Phó liên tiếp xảy ra biến cố lớn khiến cả thành phố Hồ vô cùng hỗn loạn. Các gia tộc lớn nhỏ đều nơm nớp lo sợ nhà mình cũng bị liên lụy.
Không ai ngờ Giang Tam gia cao quý hơn người, khiến bao kẻ phải nịnh nọt lấy lòng như thế lại bị tuyên ba tháng tù.
Lần này thật sự là kinh thiên động địa, khiến người ta phải cảm thán không thôi.
"Cũng may." Chung Mạn Hoa đọc bài viết trên báo, thở một hơi dài: "Lúc trước không tham gia vào chuyện của bọn họ quả là đúng đắn."
Bằng không, chắc chắn nhà họ Doanh cũng bị kéo vào vũng lầy.
Doanh Nguyệt Huyên lại có vẻ như đang thất thần, cô ta cũng đã gọi vào số điện thoại lạ kia nhưng đối phương vẫn không nghe máy.
Thậm chí cô ta còn mang số điện thoại lạ ấy đến phòng đăng ký kiểm tra, chỉ tra được số máy này đã được mở từ mười mấy năm trước, khi đó vẫn có thể mua sim điện thoại mà không cần đăng ký chính chủ.
"Tiểu Huyên." Chung Mạn Hoa đọc báo xong thì ngược lên hỏi: "Chương trình Nguyên phu nhân bảo con soạn, con đã soạn xong chưa?"
Nhà họ Nguyên là gia đình mà bà cụ Doanh quen biết ở Đế đô.
Nhà họ Nguyên tham gia vào lĩnh vực công nghệ máy tính, thời gian này đang phát triển một dự án mới.
Tuy bà cụ Doanh có chút qua lại với nhà họ Nguyên nhưng nếu Doanh Nguyệt Huyên không xuất sắc thì cũng không thể lọt vào mắt người nhà họ Nguyên.
"Con soạn xong rồi ạ." Doanh Nguyệt Huyên hoàn hồn, mấp máy môi trả lời: "Sáng sớm nay con đã gửi cho Nguyên phu nhân rồi."
Chung Mạn Hoa hỏi: "Nguyên phu nhân nói thế nào?"
"Bà ấy nói ý tưởng của con rất tốt." Doanh Nguyệt Huyện thành thật trả lời: "Có điều kiến thức vẫn quá nông cạn. Bà ấy bảo khi nào nghỉ đông muốn đón con đến Đế đô huấn luyện riêng."
Chung Mạn Hoa rất bất ngờ: "Vậy con phải nắm bắt cơ hội này đấy, nhưng mà cũng không được sa sút việc học đâu."
Bà ta vẫn luôn chú ý tới chuyện học hành của Doanh Nguyệt Huyên, cũng may Doanh Nguyệt Huyên không làm bà ta mất mặt.
Từ lớp mười hai tới nay, lần nào thi thử Doanh Nguyệt Huyên cũng vững vàng giành hạng nhất.
Chuyện này khiến Chung Mạn Hoa vô cùng yên tâm.
Nhà họ Nhϊếp là đầu tàu trong lĩnh vực công nghệ điện tử, dưới trướng bọn họ có rất nhiều sản nghiệp điện tử đã vượt khỏi nước Hoa, tiến ra thị trường quốc tế. Chỉ cần dự án mới này thành công, nhà họ Nguyên sẽ được hợp tác với nhà họ Nhϊếp, vị thế tại Đế đô cũng sẽ nâng cao rất nhiều.
Doanh Nguyệt Huyện lại được Nguyên phu nhân tán thưởng, nhà họ Doanh cũng sẽ được thơm lây.
Đó là nhà họ Nhϊếp, là gia tộc cao cấp của Đế đô mà bao nhiêu gia tộc khác muốn kết giao,
Chung Mạn Hoa càng nghĩ càng vui vẻ: "Con cứ tập trung học đi, mẹ đi hâm canh cá bổ não cho con."
Cũng may Doanh Nguyệt Huyện rất giỏi giang.
Nếu đổi lại là Doanh Tử Khâm, chắc nó còn không biết ngôn ngữ C (1) là gì.
(1) C là một ngôn ngữ mệnh lệnh được phát triển từ đầu thập niên 1970 bởi Dennis Ritchie để dùng trong hệ điều hành UNIX . Từ đó, ngôn ngữ này đã lan rộng ra nhiều hệ điều hành khác và trở thành một những ngôn ngữ phổ dụng nhất. C là ngôn ngữ rất có hiệu quả và được ưa chuộng nhất để viết các phần mềm hệ thống, mặc dù nó cũng được dùng cho việc viết các ứng dụng. Ngoài ra, C cũng thường được dùng làm phương tiện giảng dạy trong khoa học máy tính mặc dù ngôn ngữ này không được thiết kế dành cho người nhập môn.
***
Trung học Thanh Trí.
Gần tới cuối năm, bài vở của lớp mười hai lại càng nặng.
Doanh Tử Khâm lại vẫn nhàn nhã như trước, buổi trưa đi ăn với Phó Quân Thâm xong thì cô mới trở về trường.
Đợt huấn luyện thứ hai của ISC đã được quyết định vào kỳ nghỉ đông. Cô phải tranh thủ mấy ngày này để dưỡng lão chứ.
Trong lớp 12A19, Giang Nhiên mua một chiếc bánh hamburger vừa ăn vừa giải đề.
Kết quả cắn nhanh quá, không cẩn thận bị nghẹn. Cậu ta đứng lên, định đi lấy nước thì cơ thể bỗng run lên một cái.
Doanh Tử Khâm và Tu Vũ vừa vào đến cửa lớp đã trông thấy cảnh tượng thế này.