Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Doanh Tử Khâm tự mình vả mặt: Tôi sẽ đến


trước sau

Những người này, có một số là fan của Diệp Hi, nhưng hầu hết trong số họ là fan của những thí sinh khác.

Bởi vì thực lực của Vân Hòa Nguyệt quá mạnh, là một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này trong một chương trình tài năng.

Chương trình《 Thanh xuân 101 》năm ngoái, mặc dù người đứng thứ nhất debut ở vị trí trung tâm, có lượt bình chọn rất cao, nhưng thực lực cũng không quá vượt trội so với các tuyển thủ khác.

Sau khi tập đầu tiên được công chiếu, Phong Đồng có lượt bình chọn đứng thứ hai nhưng số phiếu còn không bằng nổi số lẻ của Vân Hòa Nguyệt.

Nếu như không phải lần này có thêm tiết mục mời ngôi sao đến cổ vũ, Phong Đồng mời được nam thần lưu lượng tốp đầu là Hoa Dận giúp tăng thêm độ nổi tiếng thì căn bản không có cơ hội sánh ngang với Vân Hòa Nguyệt.


Vân Hòa Nguyệt cũng có rất nhiều fan hâm mộ, nhưng vì không có công ty quản lý giúp điều hành nên không thể nào tập trung sức chiến đấu.

《 Thanh xuân 202 》tổng cộng đã phát sóng hai tập, cũng chỉ mười mấy ngày, đã có không ít thí sinh dự thi bỏ tiền mua hot search bôi nhọ Vân Hòa Nguyệt.

Nhưng đều là phốt không thành công bởi họ không thể đọ lại được tài năng ca hát và khiêu vũ của Vân Hòa Nguyệt, cô ấy càng thu hút thêm nhiều fan.

Debut ở vị trí trung tâm và debut chỉ kém nhau mấy chữ những ý nghĩa rất khác nhau, và nguồn lực trong tương lai cũng sẽ rất khác nhau.

Trên thực tế, Hoa Dận không phải do Phong Đồng mời tới, mà là Truyền thông Thiên Hành giúp đỡ mời đến.

Mục đích cuối cùng là để số lượt bình chọn của Phong Đồng có thể áp đảo Vân Hòa Nguyệt và debut ở vị trí trung tâm.


[Ahhhhhhhh, lúc này phải xem fan hâm mộ của Vân Hòa Nguyệt làm thế nào rồi, thần tượng của các người còn chẳng để tâm.]

Nhìn những bình luận này, Doanh Tử Khâm nhướng mày, vẻ mặt thờ ơ và không có cảm xúc.

Sau khi Hứa Đường Chu đặt câu hỏi, anh ta quan sát biểu hiện của cô gái thì cảm thấy hy vọng không cao.

Nếu như Doanh Tử Khâm chỉ là Doanh thần, tự nguyện đến làm trợ lý cho Vân Hòa Nguyệt một thời gian, hai người là bạn thân thì đến cổ vũ cũng là điều bình thường.

Nhưng vấn đề ở đây chính là Doanh Tử Khâm còn là CEO của Truyền thông Sơ Quang.

Ngay đến Thương Diệu Chi cũng là nghệ sĩ của cô, cô làm sao có thể đến cổ vũ cho một thần tượng chưa debut được?

"Thật xin lỗi cô Doanh." Hứa Đường Chu thở dài, nói nhỏ: "Cô cứ coi như tôi chưa nói gì đi."

Anh ta thật lòng đánh giá cao Vân Hòa Nguyệt. Ngành công nghiệp giải trí ngày nay không thể so với những năm thập niên tám mươi chín mươi, quá bốc đồng, nhưng lại quá ít người có thực lực.


Đáng tiếc hạt giống tốt như Vân Hòa Nguyệt.

Hứa Đường Chu cũng hơi bối rối, tại sao Truyền thông Sơ Quang lại không ký hợp đồng với Vân Hòa Nguyệt.

Doanh Tử Khâm không ngẩng đầu, chỉ nói: "Huấn luyện viên Hứa, chờ một lát."

Cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào ảnh đại diện của nữ thư ký rồi nhắn tin.

[Tôi muốn biết《 Thanh xuân 202 》 đã kiếm cho tôi bao nhiêu tiền rồi.]

Mười phút sau, nữ thư ký đáp lời.

[Thưa sếp, vì sức ảnh hưởng của nữ thần và con gái tôi, có hơn mười quốc gia đã mua bản quyền phát sóng độc quyền của《 Thanh xuân 202 》. Nhiều thương hiệu đang đầu tư thêm và dự kiến sau buổi công chiếu tập hai, tổng doanh thu toàn cầu sẽ vượt quá 5 tỷ.]

《 Thanh xuân 202 》tổng cộng có mười tập, sau khi công chiếu tập hai, sẽ đến tập ba.

Đợi sau khi phát sóng hết mười tập, doanh thu sẽ cao hơn nữa.
Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lúc.

Mặc dù đã tiếp quản Truyền thông Sơn Quang, nhưng cô không quan tâm nhiều đến ngành giải trí. Tuy nhiên, cô biết rằng những công ty giải trí này đều có hệ thống, và có thể đoán được mức độ nổi tiếng trong tương lai.

Doanh Tử Khâm cúi xuống, nhìn qua những dữ liệu mà nữ thư ký gửi cho mình.

Dữ liệu cho thấy nếu cô đến cổ vũ thì mức độ nổi tiếng có thể một lần nữa tăng gấp đôi.

Điều này có nghĩa là sẽ có nhiều tiền hơn.

Có tiền mà không kiếm thì là kẻ ngu rồi.

Doanh Tử Khâm nhướng mày: "Huấn luyện viên Hứa, cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ tới."

Hứa Đường Chu lập tức ngày người: "Gì cơ?"

"Tôi sẽ báo với tổ chương trình." Doanh Tử Khâm ngáp một cái: "Hôm nay phải cám ơn huấn luyện viên Hứa rồi."

Cô khẽ gật đầu, đội mũ và rời đi.
Hứa Đường Chu không đi theo.

Anh ta chỉ mới tiếp xúc với Doanh Tử Khâm một tiếng thôi, thế nhưng đã hoàn toàn bị cô thu hút.

Trên người cô gái này có một nét duyên dáng rất riêng. Cô là người điềm tĩnh, có ý chí mạnh mẽ, vượt xa các bạn cùng lứa tuổi, cũng có khí chất của một cô gái trẻ. Sự tương phản này khiến cô trở nên hấp dẫn hơn.

Chỉ là, một cô gái như vậy, không biết một người đàn ông như thế nào mới có thể xứng đôi với cô ấy.

Hứa Đường Chu ngây người một lúc lâu, sau đó mới lắc đầu vào phòng luyện tập.

***

Văn phòng của ban hậu kỳ.

Khi nhà sản xuất Lý nghe được tin Doanh Tử Khâm sẽ đến để giúp đỡ, tay anh ta đã run lên, suýt nữa là đánh rơi chiếc cốc giữ nhiệt của mình.

"Cô khách sáo quá rồi, khách sáo quá rồi." Anh ta hận không thể lập tức ôm lấy chân cô mà thốt lên: "Bố, dù bố không đến thì con vẫn giúp tìm người cổ vũ."
Khóe miệng đạo diễn giật giật, bàn tay châm thuốc cũng run rẩy.

Anh ta có dự cảm rằng tập ba của chương trình sẽ lại bùng nổ.

Tuy nhiên, bọn họ cũng rất biết điều và không dám tiết lộ rằng Doanh Tử Khâm chính là CEO của Truyền thống Sơ Quang.

Nhà sản xuất Lý rất vui mừng, vì anh ta đã quyết định đúng khi chọn Truyền thông Sơ Quang.

"Được, vậy thì quyết định vậy đi." Doanh Tử Khâm nói: "Đến lúc đó nhớ phải đăng bài lên Weibo."

"Nhất định nhất định rồi." Nhà sản xuất Lý vội vàng gật đầu: "Chiều nay tôi sẽ lên bài. Ngày kia bắt đầu ghi hình, cô có sắp xếp thời gian kịp được không?"

Vốn dĩ buổi biểu diễn này sẽ được phát trực tiếp, nhưng vì cận Tết nên bọn họ chỉ đành thay đổi cách phát sóng. Nhưng đến lúc đó, sẽ có rất nhiều fan hâm mộ ở hiện trường.
Doanh Tử Khâm nhẹ nhàng nói: "Nếu là buổi tối thì tôi không có việc gì."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Nhà sản xuất Lý vội ân cần tiễn cô gái ra ngoài: "Tôi sẽ liên lạc ngay với phía chế tác hậu kỳ."

Sau khi Doanh Tử Khâm ra ngoài, bèn cầm điện thoại di động lên và gửi cho Vân Hòa Nguyệt một tin nhắn.

【[ Xoay quanh vòng ]】

[Em định mời anh Tuyết Thanh, nhưng nếu chị đến thì càng tốt. Chị ơi, chị có tiền không?]

Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày.

Chỉ riêng ngoại hình và khí chất của Dạ Tuyết Thanh quả thực có thể gây chấn động làng giải trí.

Thế nhưng, đây là muốn thôi miên tất cả mọi người hay sao?

Cũng chính vào lúc này, một giọng cười vang lên trên đầu cô.

"Cô Doanh, xem ra tôi đã uổng công đến đây một chuyến rồi."

Doanh Tử Khâm tắt điện thoại, ngẩng đầu lên.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng khiến người ta nhớ đến ánh nắng ấm áp.
"Coi như tôi nợ cô Doanh một món nợ ân tình." Dụ Tuyết Thanh cười nói: "Sau này, nếu cô Doanh thông báo treo thưởng trên NOK, tôi sẽ giúp miễn phí."

Doanh Tử Khâm gật đầu: "Khách sáo rồi, tôi chỉ kiếm tiền thôi."

"Kiếm tiền?" Dụ Tuyết Thanh giật mình: "Quân Thâm không cho cô cả tiền tiêu vặt hay sao?"

Doanh Tử Khâm liếc nhìn anh ta: "Anh không hiểu niềm vui của việc kiếm tiền."

Dụ Tuyết Thanh khẽ bật cười.

Doanh Tử Khâm tạm biệt anh ta: "Tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Dụ Tuyết Thanh cũng không nói gì thêm: "Tạm biệt cô Doanh."

Anh ta vừa quay người lại, còn chưa kịp cất bước đã đụng phải Tần Linh Du đang đuổi theo Doanh Tử Khâm.

Sức khỏe của thôi miên sư từ trước đến nay vẫn khá yếu, nhưng Dụ Tuyết Thanh thì không.

Anh ta tập thể dục quanh năm, khả năng cận chiến cũng không tệ, nếu không anh ta sẽ không một mình đến rừng mưa nhiệt đới nhận nhiệm vụ, và bị một đám man rợ truy đuổi.
Tần Linh Du vừa va vào anh ta, phản lực làm cho cơ thể cô ấy ngã về phía sau.

"Cẩn thận."

Giọng nói cất lên và một cánh tay đỡ lấy eo
của cô ấy.

Bản năng của thân thể khiến Tần Linh Du nhanh chóng mượn lực đứng dậy, cô ấy lùi lại một bước, ánh mắt lạnh lùng.

"Xin lỗi." Dụ Tuyết Thanh bỏ tay xuống: "Chỉ là vô tình thôi."

Anh ta lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô ấy.

Tần Linh Du đứng hình một giây, rồi nhận lấy: "Không sao."

Dụ Tuyết Thanh nhẹ gật đầu, ánh mắt quan sát Tần Linh Du một chút, hơi hơi giật giật rồi đi ra.

Lông mày Tần Linh Du nhăn lại.

Với tư cách là một sát thủ, các giác quan của cô ấy luôn rất nhạy bén. Người đàn ông mặc áo trắng này khiến cô ấy cảm thấy rất nguy hiểm. Tần Linh Du nghiêng đầu, nhìn thêm một cái.

Người đàn ông nở một nụ cười ấm áp, trông rất đáng tin và cũng rất sạch sẽ. Không hề có chút mùi máu tanh nào.
Tần Linh Du ấn vào huyệt Thái Dương, có lẽ là cô ấy quá nhạy cảm. Có vẻ như cô ấy phải nhận nhiệm vụ, thay đổi đầu óc một chút rồi.

***

Sáng sớm hôm sau, trong phòng thí nghiệm sinh học của trại huấn luyện ISC

Tả Lê bước vào cùng một người phụ nữ ngoài ba mươi và vỗ tay: "Đây là tiến sĩ Norah. Hôm nay cô ấy sẽ dạy cho các em bài học cuối cùng, sau đó các em có thể về nhà nghỉ Tết."

Những học sinh thiên tài trong trại huấn luyện thì không cần học bù.

Có rất nhiều kiến thức, bọn họ vừa nhìn đã hiểu, thậm chí học một hiểu ba.

Đằng Vận Mộng hoan hô một tiếng và kéo Doanh Tử Khâm lên hàng ghế đầu.

"Cảm ơn sự hoan nghênh của cả lớp." Norah nói: "Tôi có dẫn theo mấy sinh viên, bọn họ sẽ giúp các em tiến hành thí nghiệm."

Sau khi Norah nói xong, hai học sinh đi vào xách theo mấy cái lồng sắt.
Trong lồng là những con chuột, một số còn tung tăng chạy nhảy, còn một số thì giống như đã chết.

Một nam sinh đặt lồng xuống và đột nhiên thốt lên một câu: "Có phải là Đông y đã không ổn rồi không? Còn phải học hỏi Tây y? Xem ra đúng là rác rưởi."

Người đó nói xong, cả phòng thí nghiệm đều im lặng

Sắc mặt của tất cả học sinh đều thay đổi.

Đằng Vận Mộng càng tức giận hơn cả.

Xúc phạm Đông y thì có khác nào xúc phạm nền văn hóa của nước Hoa?

"Tôi không cho rằng Đông y kém hơn Tây y." Doanh Tử Khâm từ từ nâng mắt lên, thản nhiên nói: "Đông y mạnh hơn những gì mà các anh biết nhiều."

Đông y ra đời từ cổ y.

Cũng chỉ có thuật luyện kim mới có thể so sánh được với cổ y.

Những thuật luyện kim là một bí mật và cũng chỉ có một số ít người biết điều này.

Nghe đến đây, nam sinh kia cười lạnh và khinh thường nói: "Nếu Đông y mạnh hơn Tây y, tại sao các người còn mời chúng tôi tới? Ôm lấy Đông y của các người đi, đừng có mời chúng tôi đến nữa."
Sắc mặt Norah tối sầm lại, cô ấy quát lên: "Im miệng."

Nam sinh kia lập tức dừng lại, ngẩng phắt đầu: "Tiến sĩ!"

"Thật xin lỗi, là do tôi dạy dỗ không nghiêm."

"Bạn này nói rất đúng, Đông y rất lợi hại" Norah lạnh lùng liếc nhìn nam sinh: "Tôi rất thích Đông y, cho nên mới thường xuyên đến nước Hoa, nhưng tiếc là tôi không có nhiều năng khiếu về Đông y."

"Tiến sĩ, em không nói sai." Nam sinh vẫn rất không cam tâm: "Nếu Đông y lợi hại, thì tại sao nước Hoa phải cần đến chúng ta?"

"Không cần nói nhiều, tôi chỉ hỏi một câu, Đông y có thể khiến con chuột này sống lại được không?"

Cậu ta vốn dĩ luôn xem thường nước hoa, càng xem thường Đông y.

Norah hoàn toàn nổi giận: "Câm miệng! Nếu em còn nói thêm câu nào thì hãy ra ngoài. Mau xin lỗi đi!"

Nam sinh ngậm chặt miệng, không muốn nói một lời xin lỗi nào.
Dưới bục giảng, Phong Việt tức giận đến mức xắn tay áo chuẩn bị đi lên.

"Phong Việt, cậu ngốc đấy à?" Đằng Vận Mộng kéo cậu ta lại, nói nhỏ: "Chúng ta chỉ giỏi sinh học, không phải y học."

Nghe nói như thế, Phong Việt cũng bình tĩnh lại.

Chỉ dựa vào kiến thức sinh học ấy là không đủ để bọn họ chữa lành một con chuột bạch.

Những học sinh khác cũng rất tức giận.

Nam sinh kia rất đắc ý, không kìm được huýt sáo một tiếng.

Cậu ta biết rõ, bọn họ không thể phản bác lại mình.

Nhưng vào lúc này, một cô gái đứng dậy, đẩy ghế và bước lên bục giảng.

Đằng Vận Mộng sững sờ: "Tử Khâm?"

Doanh Tử Khâm rũ mắt xuống, đeo găng tay rồi nhấc một con chuột đang ngất xỉu lên: "Tiến sĩ, cảm phiền cho em mượn con chuột này một chút."

Mặc dù Norah không biết cô gái định làm gì, nhưng cô ấy rất kiên nhẫn: "Vốn dĩ số chuột này là chuẩn bị cho các em, em cứ dùng đi."
Nói xong, cô ấy lại nhìn sang cậu nam sinh, lạnh lùng nói: "Em đã phạm lỗi, đợi trở về nhất định phải chịu phạt."

Nam sinh kia không dám nói nữa, nhưng trong lòng vẫn rất khinh thường.

Doanh Tử Khâm rút ba chiếc kim bạc ra khỏi cổ tay áo.

Norah ngạc nhiên: "Em biết Đông y?"

Có điều, thủ pháp rút kim của cô có chút không giống.

Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: "Không tính."

Cô chỉ biết cổ y.

Các sinh viên khác cũng rất ngạc nhiên, họ không ngờ rằng Doanh Tử Khâm lại có kiến thức sâu rộng về y học.

Norah chăm chú nhìn theo tay của cô gái, nhìn cách cô cầm ba chiếc kim, lần lượt đâm vào trên người con chuột bạch.

Doanh Tử Khâm cố ý giảm tốc độ, kỹ thuật của cô rất vững vàng.

Norah càng xem, càng cảm thấy kinh ngạc và thán phục.

Mặc dù cô ấy học Tây y, nhưng Tây y và Đông y đều là y học, chúng cũng có những điểm tương đồng nhất định.
Cô ấy có thể nhìn thấy rõ, Doanh Tử Khâm thật sự hiểu y học, hơn nữa trình độ của cô chắc chắn không thấp.

Nam sinh vốn chẳng muốn xem, cậu ta đứng bên cạnh với vẻ mất kiên nhẫn.

Nếu không phải Tiến sĩ Norah nói, cậu ta thậm chí còn không muốn giúp những học sinh nước Hoa này làm thí nghiệm.

Cứ châm bừa mấy cái như thế là có thể chữa khỏi cho con chuột bạch này ư?

Ngay cả Tây y của bọn họ cũng cần làm phẫu thuật mới được.

Đúng là vô căn cứ

Nam sinh bật cười một tiếng.

Cậu ta đã mất kiên nhẫn hoàn toàn và định cắt ngang.

Thế nhưng vào lúc đó, một tiếng "Chít!" vang lên, đánh thức tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm.

Doanh Tử Khâm đặt kim bạc xuống, khẽ nhướng mắt: "Còn muốn tiếp tục không?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện