Phòng tiệc phút chốc chìm trong tĩnh lặng.
Các thiếu gia, tiểu thư xung quanh hơi kinh ngạc nhìn cô gái.
Đây là tiệc của nhà họ Nhϊếp, lại còn là bữa tiệc đích thân ông cụ Nhϊếp tổ chức, ai dám gây chuyện thị phi ở đây?
Một số tiểu thư, thiếu gia biết Doanh Tử Khâm cũng chỉ vì dạo gần đây cô rất nổi tiếng trên mạng xã hội.
Trong đó có vài tiểu thư còn xem《 Thanh xuân 202 》.
Dù phần lớn trong số họ không biết cô, ánh mắt họ cũng luôn dõi theo cô gái.
Doanh Nguyệt Huyên ôm mặt, càng không thể tin được. Giọng nói luôn chậm rãi của cô ta trầm xuống: "Doanh Tử Khâm, cô..."
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Nhưng lại bị cái tát này của Doanh Tử Khâm cắt ngang.
Doanh Nguyệt Huyên mím mím môi, không thể chịu đựng được nữa, nhưng gia giáo của cô ta bắt cô ta luôn nhớ rằng không được làm ầm ĩ.
Cô ta hỏi: "Doanh Tử Khâm, cô có ý gì? Tự dưng lại đánh người, đây chính là gia giáo của cô?"
Doanh Tử Khâm cởi găng tay ra, tùy ý ném vào thùng rác cách đó hơn 10 mét.
Động tác này khiến Doanh Nguyệt Huyên càng không thể chấp nhận được: "Cô chê tôi bẩn?"
Doanh Tử Khâm khoanh tay, tư thế rất lười biếng, con ngươi hơi lạnh: "Rửa miệng giúp cô."
"Đại lão." Nhϊếp Triều chạy qua, anh ta nghe thấy câu Doanh Nguyệt Huyên vừa nói, vẻ mặt chán ghét: "Vì đố kỵ mà hở ra là nói xấu sau lưng người khác, đến giáo dưỡng cũng không có."
Lần này, các tiểu thư, thiếu gia đứng xung quanh không còn ai lên tiếng nói đỡ cho Doanh Nguyệt Huyên nữa.
Trước đây Nhϊếp Triều là một cậu ấm chỉ biết chơi bời nhưng giờ thì khác rồi.
Đây là người thừa kế của nhà họ Nhϊếp đấy!
"Nói xấu sau lưng người khác quả thật chẳng ra gì." Cô tiểu thư dẫn Doanh Nguyệt Huyên đi vào dịch sang bên cạnh mấy bước: "Tiểu nhân."
Ngón tay Doanh Nguyệt Huyên siết chặt lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh, không giữ nổi nụ cười trên môi nữa.
"Bảo vệ, bảo cô ta cút ra ngoài!" Nhϊếp Triều gọi hai bảo vệ đến, chỉ Doanh Nguyệt Huyên: "Cô ta không có tên trong danh sách khách mời, không được cho vào."
"Không chỉ lần này, sau này nhà họ Nhϊếp có bất kỳ hoạt động nào cũng đều không được cho cô ta vào."
Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng bệch: "Các người..."
Cô ta còn chưa dứt lời đã bị hai bảo vệ cưỡng ép nhấc lên, kéo ra ngoài.
Sau khi ra khỏi sảnh bữa tiệc liền ném cô ta bên ngoài vườn hoa.
Doanh Nguyệt Huyên chỉ mặc bộ lễ phục mỏng, đến áo khoác ngoài cũng không cầm, trong mùa đông lạnh giá, gió rét thổi qua, cô ta cóng đến mức người run rẩy liên tục.
Nhưng điều này không so được với sự hoang mang trong lòng cô ta.
Những ngày qua, không phải cô ta không cảm nhận được sự thay đổi về thái độ của Chung Mạn Hoa dành cho mình.
Tuy rằng vẫn rất nhiệt tình nhưng rõ ràng là không còn chuyên tâm như trước nữa.
Cô ta biết Chung Mạn Hoa đã nảy sinh ý định muốn đón Doanh Tử Khâm trở về rồi.
Doanh Tử Khâm quá ưu tú, dù cô có cố gắng che giấu nhưng cũng không thể giấu được bao nhiêu. Nhưng Doanh Tử Khâm có nhiều người có thể dựa vào như vậy, Phó Quân Thâm, nhà họ Nhϊếp và cả nhà họ Chung nữa.
Cô ta chỉ có mỗi nhà họ thôi Doanh.
Nếu rời khỏi nhà họ Doanh, cô ta chỉ có thể theo Tỉnh Hồng Trinh, sống cuộc sống tầm thường.
Tại sao Doanh Tử Khâm còn muốn tranh giành với cô ta?
Ngón tay Doanh Nguyệt Huyên cắm vào lòng bàn tay, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Cô ta biết kế hoạch lần này của bản thân thất bại rồi. Khi thuật thôi miên của cô ta đạt đến điểm cao nhất đã bị cái tát kia của Doanh Tử Khâm cắt ngang.
Như vậy, cô ta không chỉ không thể thành công cho các tiểu thư, thiếu gia kia một lời ám thị tâm lý mà ngược lại còn khiến hệ thống thần kinh của bản thân chịu ảnh hưởng.
Suýt nữa là ban nãy cô ta đã ngất lịm đi.
Thôi miên thất bại sẽ có phản tác dụng như vậy.
Nhất là trong lúc thôi miên nhiều người.
Lần đầu tiên cô ta thử, còn chưa thành công đã bị người khác phá hoại. Nếu không phải biết Doanh Tử Khâm căn bản là không hiểu thôi miên, cô ta gần như đã nghi ngờ Doanh Tử Khâm cố ý cho cô ta cái tát vào lúc đó.
Doanh Nguyệt Huyên đứng ngoài trời lạnh một lúc rồi run cầm cập rời khỏi biệt thự nhà họ Nhϊếp.
Mạnh Như đương nhiên là không đứng đợi ở bên ngoài.
Nhà họ Nguyên đặt một bàn tiệc ở khách sạn năm sao đối diện với khu biệt thự mà nhà họ Nhϊếp ở, Nguyên Gia Thành cũng ở đó, ngoài ra còn có những dòng, chi khác của nhà họ Nguyên nữa.
Doanh Nguyệt Huyên đến cửa hàng quần áo ở bên cạnh mua một chiếc áo khoác xong mới lên.
Mạnh Như đang nói chuyện với người khác, sau khi nhìn thấy Doanh Nguyệt Huyên, bà ta cau mày: "Sao cháu lại ra rồi?"
"Cháu thấy hơi không khỏe." Doanh Nguyệt Huyên cúi đầu: "Nguyên phu nhân, thực sự xin lỗi, cháu phải đến bệnh viện một chuyến."
Cô ta không dám nói với Mạnh Như rằng mình đã chặn đứng con đường nhà họ Nhϊếp kia rồi.
"Thôi không sao." Mạnh Như nhìn thấy sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng bệch, mồ hôi không ngừng tuôn rơi thì cũng không trách móc gì nữa: "Để Gia Thành đi với cháu."
"Không cần phải phiền thế đâu ạ." Giọng Doanh Nguyệt Huyên rất trầm: "Cháu tự đi cũng được."
Mạnh Như cũng không cố ép nữa.
Doanh Nguyệt Huyên vội vàng rời đi.
Mạnh Như lại cau mày.
Không biết tại sao bà ta luôn cảm thấy hôm nay Doanh Nguyệt Huyên không còn dễ mến như trước nữa.
Có điều rất nhanh sau đó, Mạnh Như đã ném suy nghĩ này ra sau đầu, tiếp tục nói chuyện với một vị phu nhân khác của nhà họ Nguyên.
***
Trong bữa tiệc.
"Xui xẻo." Nhϊếp Triều hừ một tiếng: "Vừa không để ý một cái là ruồi muỗi bâu vào ngay."
Doanh Tử Khâm nghiêng đầu: "Ý anh thì tôi là gậy đập ruồi?"
"Không, không, không." Nhϊếp Triều vội vàng phất tay, khen ngợi: "Cô đầu phải gậy đập ruồi, cô là thuốc diệt côn trùng!"
Doanh Tử Khâm mặt không biểu cảm, đi vào trong.
Cô thực sự không biết EQ của anh em nhà họ Nhϊếp bị ai ăn mất rồi. Giờ cô đã hơi hiểu được nỗi khổ tâm của Lăng Miên Hề.
Nhϊếp Triều cũng vội vàng đi qua, để lại quản gia nhà họ Nhϊếp ở lại đón tiếp khách mời.
Anh ta đi như vậy, vẻ mặt cô tiểu thư đưa Doanh Nguyệt Huyên vào liền thay đổi: "Thiếu gia Nhϊếp Triều, tôi..."
Đằng sau, quản gia nhà họ Nhϊếp dừng lại, cười nói: "Thiếu gia Nhϊếp Triều nói Liêu tiểu thư cũng là không rõ lòng người, bị lời nói của người khác dụ dỗ, chuyện này không liên qua đến Liêu tiểu thư."
Nghe đến đây, Liêu tiểu thư mới thở phào một hơi nhưng vẫn cảm thấy rất có lỗi: "Thực sự xin lỗi, tôi đảm bảo sau này chuyện đó sẽ không xảy ra nữa."
Quản gia nhà họ Nhϊếp gật đầu hiểu ý rồi đi làm việc của mình.
Liêu tiểu thư vẫn còn đứng tại chỗ, hơi ngẩn người.
Cô ấy cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Gia tộc của cô ấy tuy không sánh bằng nhọ họ Nhϊếp, nhà họ Mục nhưng dù sao cũng là gia tộc hạng hai của Đế đô.
Lần này được mời đến tiệc năm mới của nhà họ Nhϊếp cũng là cơ hội rất hiếm có.
Tuy rằng quan hệ của cô ấy với Doanh Nguyệt Huyên không tệ, cô ấy cũng khá thích Doanh Nguyệt Huyên nhưng không thể mời một người ngoài vào được.
Liêu tiểu thư nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao.
Cô ấy quyết định sau này sẽ giữ khoảng cách với Doanh Nguyệt Huyên.
Doanh Nguyệt Huyên đắc tội người thừa kế của nhà họ Nhϊếp, danh tiếng ở Đế y cũng hỏng một nửa.
Liêu tiểu thư lắc lắc đầu.
Cũng là tự làm tự chịu thôi.
***
Một bên khác.
Phó Quân Thâm bước ra từ phòng bếp đằng sau, tay cầm hai chiếc bánh ngọt nhỏ được đặc biệt làm riêng, đưa cho cô gái: "Em đi cắt ngang quá trình thôi miên của cô ta?"
Doanh Tử Khâm gật nhẹ, lạnh nhạt nói: "Tầm thường."
Cô phát hiện Doanh Nguyệt Huyên biết thôi miên từ lần Ôn Thính Lan xảy ra chuyện, cô đi
tìm người của lớp xuất sắc.
Vì thế cô mới bảo Tu Vũ đừng nhìn vào mắt Doanh Nguyệt Huyên.
Thôi miên có rất nhiều loại, loại mà Doanh Nguyệt Huyên quen dùng là cách nhìn chăm chú, lại thêm ám thị lời nói là có thể thôi miên. Chỉ có điều trình độ của cách thôi miên Doanh Nguyệt Huyên biết cũng chỉ tương đương với nghệ sĩ đường phố ở châu Âu thôi.
Thôi miên là một loại ám thị tâm lý người có tính tiếp thu mạnh rất dễ bị thôi miên Doanh Nguyệt Huyên có thể khiến người ta cảm thấy rất gần gũi một phần là bởi cô ta biết một chút thuật thôi miên.
Nhϊếp Triều cũng cảm thấy không thể tin nổi: "Đại lão, vậy chẳng lẽ nhà họ Doanh..."
"Nghĩ gì vậy?" Phó Quân Thâm nhấc mí mắt, cười: "Cậu tưởng cô ta là mấy thôi miên sư trên bảng xếp hạng à? Loại thôi miên này của cô ta đều chỉ là thuận theo tâm ý của người khác, trò trẻ con."
"Giống như quảng cáo trên tivi thôi, nếu cậu thực sự không cần, quảng cáo có tuyên truyền đến thế nào, ám thị tâm lý cậu đến đâu, cậu cũng không mua."
Nhϊếp Triều gãi gãi đầu, rất ai oán: "Thế giới quan của tôi lại vỡ vụn rồi."
Nhà họ Nhϊếp chỉ có một tài khoản trên diễn đàn NOK của hội kín, do gia chủ nắm giữ, chỉ có điều cấp bậc không cao, chỉ là cấp A.
Tài khoản trong tay Nhϊếp Diệc là do hắn tự lấy được.
Sau khi tiếp nhận tài khoản từ tay ông cụ Nhϊếp, Nhϊếp Triều dạo quanh web ẩn. Lướt xong, anh ta mới hiểu thế giới mà anh ta biết được trước đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Phó Quân Thâm đợi Doanh Tử Khâm ăn xong liền đưa cho cô một tờ giấy, sau đó vươn tay ra.
Doanh Tử Khâm lau tay xong: "Làm gì?"
Phó Quân Thâm nhướn mày: "Đã nói là dạy em khiêu vũ rồi, Yểu Yểu, nể mặt anh chứ?"
Tuy quả thật không thích khiêu vũ nhưng Doanh Tử Khâm vẫn đặt tay lên.
Nhϊếp Triều đột nhiên rùng mình một cái: "Tôi... tôi... tôi đi đón tiếp khách mời đây."
Anh ta ôm chặt quần áo, lập tức rời khỏi đó.
Anh ta sợ còn không đi sẽ bị ám sát mất.
***
Vì Doanh Tử Khâm mà ông cụ Chung và Doanh Thiên Luật cũng được mời.
Ông cụ Nhϊếp có ý giúp Doanh Thiên Luật mở rộng quan hệ và nhân mạch nên để anh ta đi nói chuyện với thiếu gia của các gia tộc khác.
Mấy ông cụ ở trên lầu không xuống, bày một bàn mạt chược.
"Chào ông, chào ông." Ông cụ Nhϊếp bắt tay ông cụ Chung, lại còn cúi chào nữa: "Ông có một cô cháu gái tốt, con bé cứu Triều nhi một mạng, tôi thực sự không biết nên cảm ơn con bé thế nào."
"Con bé cũng cứu mạng tôi và cháu tôi." Mục Hạc Khanh cũng cất lời, cảm thán một tiếng: "Nếu không ông già tôi đây cũng nhắm mắt xuôi tay ở thành phố Hồ năm ngoái rồi."
Đệ Ngũ Xuyên vì hành động không tiện nên ngồi trên xe lăn: "Sư... Tiểu thư Doanh đã cứu mạng của Nguyệt Nguyệt, tôi cảm kích vô cùng."
Tay ông cụ Chung bị lắc lư không ngừng, người cũng sắp bị xé làm đôi đến nơi rồi.
Những người đang đứng trước mặt ông là ai vậy?
Gia chủ của gia tộc đứng đầu Đế đô.
Đây đều là nhân vật mà bốn gia tộc lớn ở thành phố Hộ cũng không thể tiếp xúc được, nhưng mà bây giờ tất cả đều đang... đánh mạt chược cùng ông.
Thì ra cháu ngoại ông lại trâu bò như vậy?!
Ông cụ Chung choáng váng mà sờ một quân gió Bắc, vừa nhìn, ông vui vẻ đẩy bài: "Hây, tôi ù rồi! Đưa tiền đây!"
Ông cụ Nhϊếp: "..."
Mục Hạc Khanh: ".."
Đệ Ngũ Xuyên vuốt vuốt bộ râu dài của mình, không cẩn thận giựt xuống một nhúm, kêu rít lên.
Không hổ là người thân của sư tổ, sở thích kiếm tiền này y như nhau.
***
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Doanh Tử Khâm trở về phòng dành cho khách, gọi video call.
Cô vốn định đón cả Ôn Phong Miên đến Đế đô nhưng ông không chịu, chỉ nói là đợi thêm một thời gian nữa. Vì thế cô liên lạc với Đại học Norton, bảo họ phái chuyên cơ đến đón Ôn Phong Miên qua đó.
Trong màn hình, Ôn Phong Miên và Ôn Thính Lan ở cạnh nhau.
"Bố, Tiểu Lan." Doanh Tử Khâm tựa lưng vào ghế: "Thế nào rồi?"
"Khá tốt." Ôn Phong Miên cười nói: "Lần đầu đến
Đại học Norton, bố vẫn chưa quen lắm."
Một nhà ba người nói chuyện một chút, bầu không khí yên ả.
Sau khi cúp máy, Ôn Phong Miên mới nhìn bàn đồ ăn phó hiệu trưởng đặc biệt chuẩn bị cho họ, rơi vào trầm mặc.
Những năm qua, tuy rằng ông vẫn luôn ở huyện Thanh Thủy. Nơi đó là khu thuộc diện xóa đói giảm nghèo, đến mạng cũng không có, nhưng ông cũng sẽ đi mua báo.
Đại học Norton mạnh thế nào, không ai là không biết.
Đều là hàng ngàn hàng vạn người tranh nhau muốn đến nhưng cũng không đến được.
Vậy mà bây giờ, phó hiệu trưởng Đại học Norton đích thân đưa cơm đến cho họ, lại còn hỏi họ có cần gì không, gọi lúc nào là có mặt lúc ấy.
Ôn Phong Miên xếp xong dụng cụ ăn, ngừng một chút mới cất lời: "Dũ Dũ, chị con..."
Ôn Thính Lan ở Đại học Norton nửa năm rồi, năng lực tiếp nhận đã được nâng cao. Mỗi tuần, phó hiệu trưởng đều sẽ gọi cậu qua, nói chuyện thân thiết với cậu, lại còn đặc biệt giảng bài cho cậu. Có lúc cậu cảm thấy phó hiệu trưởng điên thật rồi.
Ôn Thính Lan ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Chị ấy là chị của con, mãi mãi là chị của con."
Bất kể thân phận của Doanh Tử Khâm thay đổi, điểm này cũng sẽ không thay đổi.
Ôn Phong Miên ngẩn người, cười nhẹ: "Con có thể nghĩ được như vậy là rất tốt."
Ngừng một chút, ông nhẹ giọng: "Dũ Dũ, có một số chuyện có lẽ con không muốn nghe. Nếu có một ngày, họ tìm con, con sẽ làm thế nào?"
"Không làm gì cả." Khuôn mặt Ôn Thính Lan rất lạnh nhạt: "Chị ấy cũng là người chị duy nhất của con, con không có mẹ."
Lúc ấy cậu mới ra đời không bao lâu, còn chưa có ký ức.
Nhưng mẹ ruột của cậu có thể dứt khoát lấy hết tiền và bỏ đi cùng chị gái cậu, có thể thấy là không có bao nhiêu tình cảm với bố con cậu rồi.