Bên trong có một người phụ nữ đang ngồi.
Người phụ nữ này mặc áo lông cừu xa xỉ, trên tay còn đeo nhẫn. Nhưng khí chất của bà ta không hề tương xứng với bộ trang phục đang mặc, trông khá là buồn cười.
"Sao cô lại đến thành phố Hồ?" Doanh Chấn Đình nhìn người phụ nữ, cau mày: "Cô xuất hiện thế này, ngộ nhỡ bị phát hiện ra thì phải làm sao?"
Nghe đến đây, người phụ nữ t đầu lên.
Đôi mắt của bà ta giống hệt Doanh Nguyệt Huyên.
Nếu hai người ở cạnh nhau, không ai nghi ngờ họ không phải là mẹ con ruột.
"Có gì phải sợ?" Tỉnh Hồng Trinh không thèm để bụng, bà ta nghịch ngón tay: "Nếu bà ta có thể phát hiện ra thì đã phát hiện ra từ mười mấy năm trước rồi, cần gì phải đợi đến hôm nay?"
"Hơn nữa tôi đã xem xét xung quanh rồi, tuyệt đối không có người quen của chúng ta đâu."
Doanh Chấn Đình không nói gì nhưng cũng ngồi xuống.
Tỉnh Hồng Trinh uống một ngụm cà phê, cất lời: "Nghe nói vẫn là Tiểu Huyên tìm bác sĩ về xem bệnh cho bà cụ?"
Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt của Doanh Chấn Đình mới dịu đi một chút: "Đúng vậy, chiều cuối tuần sẽ bắt đầu làm phẫu thuật."
"Thời điểm quan trọng vẫn phải dựa vào Tiểu Huyên." Tỉnh Hồng Trinh bật cười: "Cô tiểu thư thật kia đúng là bất hiếu. Ông xem nó lấy được suất vào thẳng vòng quốc tế gì gì đó, đến bác sĩ cũng không mời về được."
Doanh Chấn Đình rất buồn bực: "Đừng nhắc đến nó nữa."
"Được, được, được, không nhắc đến nữa." Tỉnh Hồng Trinh lại cười nói: "Nhưng ông bắt buộc phải thừa nhận, vẫn là con gái chúng ta xuất sắc hơn."
Ngừng lại một chút, bà ta lại nói: "Ông nói xem, nếu vợ ông biết năm đó con gái bà ta mất tích cũng có công lao của ông, liệu bà ta có sụp đổ không?"
Sắc mặt Doanh Chấn Đình trầm xuống: "Cô ở chỗ tôi nói thì được nhưng đừng có nhắc đến chuyện này trước mặt bà ấy. Thần kinh của bà ấy vốn đã không vững rồi."
"Tôi không ngu ngốc đến vậy." Tỉnh Hồng Trinh lạnh nhạt nói: "Nếu tôi chạy đến trước mặt Chung Mạn Hoa nói Tiểu Huyên là con gái của tôi và ông, bà ta sẽ đối xử với Tiểu Huyên thế nào, tôi rõ cả."
Dù Chung Mạn Hoa có để ý đến lợi ích thì bà ta cũng không thể chịu được chuyện này.
Doanh Chấn Đình lại cảnh cáo nhìn bà ta một cái: "Tốt nhất là cô nhớ cho kỹ, cô đừng ở thành phố Hồ nữa, mau trở về châu Âu đi."
Ông ta mua một căn nhà ở một quốc gia nhỏ ven biển phía Bắc châu Âu, những năm qua, Tỉnh Hồng Trinh đều sống ở đó.
Mấy năm gần đây, Doanh Chấn Đình vẫn luôn ở châu Âu, hiếm khi về nước một phần cũng là vì Tỉnh Hồng Trinh.
"Không vội, lâu lắm rồi không gặp Tiểu Huyên, tôi muốn nhìn con bé nhiều hơn." Tỉnh Hồng Trinh lấy giấy ra lau miệng: "Ông yên tâm, tôi có chừng mực, đương nhiên, lúc nào đó ông có thể cho tôi vào nhà họ Doanh, thế thì tốt quá."
"Không thể." Doanh Chấn Đình không thèm nghĩ ngợi gì, từ chối luôn: "Tôi không thể ly hôn với Mạn Hoa. Để Tiểu Huyên làm đại tiểu thư của nhà họ Doanh đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi."
Sắc mặt Tỉnh Hồng Trinh thay đổi, đột nhiên bà ta bật cười: "Cũng đúng, bà cụ cũng chú trọng dòng dõi, bà ta không thể để một người thuộc gia tộc đã lụn bại như tôi vào cửa nhà họ Doanh được."
Doanh Chấn Đình không nói gì nữa. Sau khi uống hết ly cà phê, ông ta rời đi ngay.
Tỉnh Hồng Trinh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không biết là đang nghĩ gì.
***
Sáng thứ bảy.
Sau khi đã hẹn thời gian với Norah xong, Doanh Tử Khâm bật máy tính lên, đăng nhập vào diễn đàn NOK.
Năng lực thần toán của cô bị phong bế nửa năm, giờ đây đã khôi phục đôi chút. Tuy còn lâu mới đạt đến trình độ của thời kỳ đỉnh cao của cô nhưng một số chuyện lớn trên Trái đất, cô đã có thể tính ra được. Có điều vẫn có hạn chế, trong nửa năm, chỉ có thể tính được một chuyện.
Thực ra trong diễn đàn NOK cũng có không ít thầy bói.
Mấy vị trưởng lão của gia tộc Đệ Ngũ, ngoài ra còn có một số hậu duệ của thuật sĩ ma nữ cũng có mặt trong diễn đàn.
Nhưng số lượng thầy bói quá ít, không đủ để tổng hợp thành một bảng xếp hạng.
Tuy vậy, bất kể là thầy bói nào thì cũng đều rất được chào đón.
Chỉ có điều thầy bói chân chính thường sẽ không dễ dàng bốc quẻ, trừ phi có thể lấy ra được thứ khiến họ cảm thấy có hứng thú.
Dù sao thì chuyện nhìn trộm thiên cơ phải trả một cái giá rất đắt.
Doanh Tử Khâm không đăng nhập vào tài khoản clone mà đăng nhập vào tài khoản Thần toán – tài khoản của người sáng lập có quyền hạn cao hơn cả tài khoản quản lý.
Cô trầm ngâm một lát, bắt đầu đăng bài.
[Tiên tri]
Ngày X, tháng X năm 202X, tọa độ (XX, XX) sẽ xảy ra một trận sóng thần lớn.
Dự tính con số thương vong: 28.347 người, XX bán đảo, XXX quần đảo sẽ bị nhấn chìm.
Một bài viết như vậy, trong phút chốc đã làm kinh động cả diễn đàn.
Lúc này, các đại lão quốc tế có mặt trong diễn đàn này cũng đều bùng nổ.
Nếu là thầy bói khác đăng, họ sẽ không tin.
Nhưng đây không phải là người khác.
Tài khoản: Thần toán.
Hai chữ này đại diện cho tiên tri chân chính.
Lời tiên tri mà Thần toán đưa ra, không phải chính bản thân Thần toán hoặc vài thầy bói cường đại liên hợp lại thì căn bản không thể thay đổi được gì chứ đừng nói là thảm họa cấp bậc thế này.
[Trời đất, tôi ở đó, tôi phải mau chóng chuyển nhà đi thôi, không hay rồi.]
[Tôi cũng vậy, phải chuyển nhà đi ngay lập tức.]
[Tôi đi thông
báo cho người dân trong công quốc đây, nhất định phải giảm mức độ thiệt hại xuống mức thấp nhất.]
[Bình luận đằng trên ơi, chẳng phải đằng ấy chê quản lý công quốc phiền phức nên đã rao bán công quốc trên Star rồi à?]
[Ai, lại nhớ công quốc nên tôi mua lại rồi.]
Doanh Tử Khâm quét mắt nhìn bình luận một lượt, đang chuẩn bị đăng xuất thì trang web lại tự động nhảy ra một khung trò chuyện.
[10]: ???
[10]: Sao ngài lại thích dự báo thiên tai vậy? Có phải ngài quên vì một lời tiên tri của mình mà khiến những người kia của gia tộc Laurent sợ đến mất mật rồi à?"
[Thần toán]: Không được?
[10]: Được, được, được, đương nhiên là được rồi. Ngài xem ngài đã tái xuất giang hồ rồi, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải chăm sóc tôi một chút chứ?
[10]: Chúng ta là bạn cũ đúng không? Mau lên, mau lên, mau lên, tôi đợi ngài tính đại sự cho tôi, Thần toán thiên hạ, lúc nào thì có thể gặp mặt?
[Thần toán]: Tôi mất mạng rồi.
[10]: ...
[10]: Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi cút ngay.
***
Buổi chiều.
Bệnh viện Số 1.
Tinh thần của bà cụ Doanh hiếm khi tốt lên rất nhiều.
Sau khi biết được Doanh Nguyệt Huyên mời bác sĩ cho mình, bà ta kéo tay Doanh Nguyệt Huyên, cảm thán: "May mà có cháu, nếu không thì cái mạng già này của bà đã đi toi rồi."
Cũng không biết do đâu mà nhiều năm như vậy, bệnh đau đầu này của bà ta không thể chữa dứt điểm được. Nhưng điều khiến bà cụ Doanh cảm thấy an ủi là Diệp Tổ Hà phạm pháp, bị tống vào nhà giam, bà ta cũng thở phào một hơi.
Năm ấy, bà ta vô tình nhìn thấy Diệp Tổ Hà bỏ thuốc ông cụ Giang nên mới có điểm yếu trong tay. Bà cụ Doanh cũng dựa vào điểm yếu này mà bắt Diệp Tổ Hà đồng ý để Giang Mạc Viễn đính hôn với Doanh Lộ Vi. Nếu không, Doanh Lộ Vi mắc bệnh máu khó đông, dù cô ta có là tiểu thư danh giá số một thành phố Hồ, cô ta cũng không thể vào được cửa nhà họ Giang.
Doanh Nguyệt Huyên cúi đầu nói: "Bà nội, bà đừng nói như vậy."
"Tiểu Huyên hiểu chuyện, là cháu ngoan của bà." Bà cụ Doanh vỗ tay cô ta, lại ngẩng đầu: "Thiên Luật đâu? Không đến à?"
Chuyện lớn như việc bà ta sắp phẫu thuật, Doanh Thiên Luật là cháu ruột của bà ta, sao lại không có mặt ở đây?
Chung Mạn Hoa mím môi: "Mẹ, con chưa nói, Thiên Luật nó..."
Vì Doanh Tử Khâm, Doanh Thiên Luật đã xa mặt cách lòng với họ rồi.
Tuy rằng Doanh Thiên Luật vẫn đang giúp đỡ quản lý sản nghiệp nhà họ Doanh, đây dẫu sao cũng là tâm huyết của ông cụ Doanh.
Nhưng bất kể là bà ta hay Doanh Chấn Đình, Doanh Thiên Luật cũng đều từ chối gặp mặt.
Doanh Nguyệt Huyên cũng mím môi: "Chắc anh ấy đi tìm em gái rồi ạ."
Nghe đến đây, bà cụ Doanh nổi giận đùng đùng: "Đúng là u mê đầu óc. Ai là em ruột của nó, nó không phân biệt được hay sao mà lại đi tìm cái thứ đồ giả kia?"
Câu này khiến mặt mũi của ba người còn lại đều biến sắc.
Doanh Nguyệt Huyên siết chặt ngón tay, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay.
Cô ta tuyệt đối phải giữ cho tốt vị trí đại tiểu thư nhà họ Doanh.
"Bà ơi, bà đừng giận." Doanh Nguyệt Huyên an ủi bà cụ Doanh: "Tiến sĩ Norah đã nói tức giận không tốt cho sức khỏe của bà."
Bà cụ Doanh miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, nhưng vẫn rất giận: "Đợi khi nào bệnh tình của bà đỡ rồi, bà sẽ đích thân đi dạy dỗ nó. Đã rời khỏi nhà họ Doanh rồi sao vẫn cứ quấn lấy vậy?"
Lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, Norah bước vào, trên tay cầm một bản báo cáo, cau chặt mày.
Chung Mạn Hoa bước lên: "Tiến sĩ Norah, có phát hiện gì mới ư?"
"Có." Norah gật đầu: "Kiểm tra kỹ càng một lần nữa, chắc hẳn trong não của bà cụ có thứ gì đó, bắt buộc phải mổ não ngay."
"Có thứ gì đó?" Chung Mạn Hoa sợ hết hồn: "Chẳng lẽ là khối u sao?"
"Không phải." Norah lắc đầu: "Nếu là khối u, máy móc sẽ kiểm tra ra được. Đợi một lát nữa, vẫn còn vài phút, đợi bạn Doanh qua đây, chúng ta bắt đầu làm phẫu thuật."
Cô ấy chưa bao giờ gặp ca bệnh nào như của bà cụ Doanh, quả thật cần sự giúp đỡ của Doanh Tử Khâm.
Sau khi Doanh Nguyệt Huyên thuật lại lời của Norah cho bà cụ Doanh xong, bà cụ Doanh vui vẻ cười: "Tiểu Huyên, cháu lại giúp bà mời được một vị thần y, đúng là lợi hại."
Mấy phút sau, cửa phòng bệnh lại mở ra.
Bốn người nhà họ Doanh đều nhìn qua, bà cụ Doanh còn cố tình ngồi thẳng lưng lên.
Cô gái bỏ mũi xuống, chậm rãi ngẩng đầu.