*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Tốc độ mất khống chế, phanh xe vô hiệu.]
Màn hình trên xe nhảy ra chín chữ này.
Tiếng cảnh báo ngày càng dồn dập, máy móc bên trong xe cũng rối tung hết cả lên. May mà vào lúc ấy trên đường cao tốc không có bao nhiêu xe.
Doanh Thiên Luật mím chặt môi, đôi tay nắm lấy vô lăng, ánh mắt nghiêm trọng.
Kể từ năm ngoái sau khi mơ thấy giấc mơ có liên quan đến tai nạn xe cộ, anh ta đã đổi xe mới. Chiếc xe này là do một công ty xe hơi dưới trướng Tập đoàn Venus sản xuất ra. Thân xe vô cùng kiên cố, nghe nói đến cả đạn cũng không xuyên thủng được, còn có cả hệ thống tự động lại và hệ thống an toàn nữa.
Tuy Doanh Thiên Luật có thỉnh một chiếc túi gấm ở chỗ Văn Nhân Sơn về nhưng Văn Nhân Sơn cũng nói với anh ta rằng nó không thể đảm bảo giúp anh ta có thể tránh được kiếp nạn này. Vả lại, cảnh trong mơ cũng chỉ là một điềm báo và chỉ có thể khẳng định là một vụ tai nạn xe cộ.
Bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, chưa chắc vụ tai nạn ấy sẽ giống với điềm báo trong giấc mơ. Cho nên vì lý do an toàn Doanh Thiên Luật không bao giờ để người khác lái xe cho mình, lần nào cũng tự mình làm. Cho dù là bản thân lái xe, anh ta cũng vô cùng cẩn thận.
Không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra chuyện thế này.
Doanh Thiên Luật hít sâu một hơi, anh ta ngẩng đầu, cuối cùng nhìn thấy một đường có thể tự cứu mình ở trước mặt. Anh ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị chuyển hướng vô lăng, lái sang đó. Nhưng đúng lúc ấy, màn hình trên xe lại nhảy ra một dòng cảnh báo.
[Vô lăng vô hiệu.]
"Két..."
Đến cả thời gian để lái xe vào con đường nhánh tự cứu, Doanh Thiên Luật cũng chẳng có, cả người lẫn xe đâm thẳng vào hàng rào bảo vệ, rơi xuống dưới.
***
Hai giờ chiều.
Chung Mạn Hoa vẫn đang ngủ say thì bị cuộc điện thoại của bệnh viện Số 1 gọi tỉnh.
Sau khi nghe xong nội dung của cuộc điện thoại, sắc mặt bà ta trắng bệch, đến cả quần áo cũng chẳng kịp chọn, vội vã xách túi lên đi ra ngoài.
Sau khi đến bệnh viện, Chung Mạn Hoa chưa bao giờ hoảng hốt như vậy.
Nhìn thấy bác sĩ bước ra từ trong phòng phẫu thuật, bà ta lập tức tiến lên trước, tóm lấy tay của bác sĩ: "Bác sĩ ơi, con trai tôi đâu? Thằng bé thế nào rồi? Còn, còn cả..."
Tuyến đường cao tốc đó vốn đã nguy hiểm rồi, lúc trước cũng từng xảy ra vô số sự cố. Từ phía trên rơi xuống, về cơ bản không chết mất mạng thì cũng bị thương nặng, không hề có trường hợp ngoại lệ.
"Bà là mẹ của người bệnh sao?" Bác sĩ nhìn bà ta một cái: "Bà đợi một lát đi."
Bác sĩ đi vào phòng bệnh bên cạnh, chẳng bao lâu sau lại bước ra ngoài.
Trái tim Chung Mạn Hoa nhảy vọt lên tới cổ họng, lòng bàn tay căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi, đầu óc lộn tùng phèo.
Nếu Doanh Thiên Luật xảy ra chuyện, bà ta phải làm sao đây?
"Người bệnh vừa tỉnh lại, cậu ấy cần được ổn định cảm xúc, giờ phút này cậu ấy không muốn gặp bà." Bác sĩ khẽ gật đầu: "Xin bà qua một khoảng thời gian nữa rồi hãy quay lại."
Nghe thấy câu này, Chung Mạn Hoa yên tâm hơn, sau đó lại ngây ra: "Không, không muốn gặp tôi ư?"
Bác sĩ không nói gì thêm, chỉ tháo khẩu trang ra rồi đi vượt qua người Chung Mạn Hoa.
Bà cụ Doanh và Doanh Lộ Vi đều là khách quen của bệnh viện Số 1, những bác sĩ chữa trị chính như bọn họ có ai mà không biết chuyện của nhà họ Doanh đâu?
Chỉ có thể nói là ông trời có mắt ác giả ác báo thôi, làm nhiều chuyện xấu rồi ắt sẽ có tội nghiệt, cuối cùng sẽ gặp phải báo ứng.
Chung Mạn Hoa ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau cũng chẳng hoàn hồn lại được. Lúc này, ông cụ Chung cũng vội vã chạy tới.
Chung Mạn Hoa mấp máy môi: "Bố ơi, Thiên Luật nó..."
Ông cụ Chung chẳng thèm để ý đến bà ta, đi vào phòng bệnh dưới sự hướng dẫn của một vị bác sĩ khác.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại.
Sắc mặt Chung Mạn Hoa càng khó coi hơn. Ông cụ Chung không muốn gặp bà ta, Doanh Thiên Luật cũng xa cách bà ta. Nếu như từ lúc đầu thân phận của Doanh Tử Khâm được giấu kín kẽ thì sẽ chẳng xảy ra chuyện như thế này.
Thế nhưng bây giờ đã không có cách nào cứu vãn được nữa.
Bà ta đi cầu xin Doanh Tử Khâm, Doanh Tử Khâm còn chẳng buồn nhìn bà ta lấy một cái. Bà ta có thể làm gì được đây?
Nghĩ đến đó, Chung Mạn Hoa lại thấy cõi lòng nhói lên từng hồi, bực bội không chịu nổi. Xưa nay bà ta kiêu ngạo đã quen rồi, thích nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, bao gồm cả cuộc sống và tất cả những việc khác của con cái.
Cho dù là Doanh Thiên Luật trước khi tốt nghiệp hay Doanh Nguyệt Huyên thì bọn họ đều sẽ nghe lời của bà ta.
Nào giống như Doanh Tử Khâm chứ?
Bà ta không nên đón Doanh Tử Khâm về. Như vậy thì bà ta vẫn là một người phụ nữ được mọi người ngưỡng mộ, vợ chồng hòa thuận, trai gái đủ cả.
Chung Mạn Hoa mím môi, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, rời khỏi bệnh viện như kẻ hồn bay phách lạc.
***
Trong phòng bệnh.
Doanh Thiên Luật nằm trên giường bệnh nhưng tinh thần cũng không tệ. Phần đầu của anh ta được bằng vài lớp băng gạc, chân trái thì bó thạch cao.
Bấy giờ ông cụ Chung mới thở phào nhẹ nhõm: "Còn may còn may, may mà không vấn đề gì, sao cháu lái xe bay cả ra ngoài đường cao tốc thế?"
"Xe cháu có vấn đề." Doanh Thiên Luật quay đầu sang, thở dài một hơi: "Cũng trách cháu, không chịu kiểm tra."
Thái độ của ông cụ Chung thoáng cái đã thay đổi: "Vô lăng và phanh xe đều mất khống chế sao? Chắc chắn là có người động vào!"
"Cháu cũng nghĩ như thế." Doanh Thiên Luật nhàn nhạt đáp: "Nhưng mà kẻ đó phải thất vọng rồi, cháu chỉ bị gãy chân thôi, người vẫn khỏe mạnh đây."
Vào khoảnh khắc chiếc xe bay ra khỏi đường cao tốc anh ta cũng nghĩ là mình chết chắc rồi. Cho dù không chết, e là cũng chẳng khác gì một người sống thực vật. Nhưng mà sau khi xe rơi xuống, ngay khoảnh khắc quan trọng, bên trong xe có đến mấy túi khí bung ra. Đến cả cửa xe cũng tự động rơi ra ngoài.
Doanh Thiên Luật không thể không thừa nhận, khoa học kỹ thuật đã thay đổi tất cả. Anh ta rơi không nhẹ nhưng vẫn có sức lực để bò ra. Anh ta vừa bò ra khỏi xe thì cả chiếc xe lập tức bốc cháy. Mọi thứ đều trùng hợp quá mức.
Chỉ thiếu chút nữa thôi là anh ta đã rơi vào tình cảnh xe hỏng người đi tong rồi.
Nghe thấy câu nói ấy, ông cụ Chung tức giận đến mức suýt thì nhồi máu cơ tim: "Cháu nói gì thế hả? Nếu cơ thể cháu có vấn đề thì cháu có còn nằm ở đây nói chuyện với ông được không? Đứa nào đứa nấy đều khiến ông phải lo lắng."
"Ông ngoại, ông lấy một thứ giúp
cháu." Doanh Thiên Luật ho khan mấy tiếng: "Trong túi áo vest của cháu đấy."
Ông cụ Chung hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn tiến lên trước. Ông mở túi áo vest đang đặt ở một bên của Doanh Thiên Luật, lấy một chiếc túi gấm từ trong túi áo ra.
Ông cụ Chung nghi hoặc: "Cái gì đây?"
"Bùa cháu xin được ở Liên minh phong thủy lần trước đây." Doanh Thiên Luật nói: "Ông ném sang đây cho cháu, bàn tay này của cháu không cử động được."
Ông cụ Chung liếc anh ta một cái rồi ném chiếc túi gấm trong tay sang: "Mới tí tuổi đầu mà mê tín quá nhỉ."
Doanh Thiên Luật lại ho khan một tiếng, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Chẳng phải ông cũng tin lắm à?"
"Hầy, vậy thì ông khác với cháu." Ông cụ Chung vô cùng kiêu ngạo: "Ông chỉ tin cháu gái của ông thôi, ai biết người cháu gặp có phải là kẻ lừa đảo hay thầy bói dởm gì đó không."
Nhắc đến Doanh Tử Khâm, vẻ mặt Doanh Thiên Luật liên mừng rỡ: "Tử Khâm có đến đây rồi ạ?".
"Con bé từ trường học sang." Ông cụ Chung huơ huơ chiếc điện thoại: "Nhưng mà ông ngoại cháu thấy cháu không có gì đáng ngại, vẫn có sức cãi nhau với ông nên ông bảo con bé quay về rồi."
Doanh Thiên Luật: "..."
Đúng là ông ngoại ruột. Anh ta nhắm mắt lại, tức giận đến mức chìm vào giấc ngủ.
***
Bên ngoài bệnh viện.
Thật ra Doanh Tử Khâm đã đến rồi, có điều đúng là cô không đi vào mà sang ngồi ở một quán cà phê phía bên kia đường.
Phó Quân Thâm nhìn cô một cái. Sau đó nhấc tay lên, những ngón tay thon dài như ngọc đặt lên cổ tay cô, con ngươi hơi u ám: "Em không sao chứ?"
"Vẫn ổn." Doanh Tử Khâm gọi một phần Tiramisu, lạnh nhạt đáp: "Yên tâm, trên người không sao, em cũng chẳng yếu ớt."
Dù sao Doanh Thiên Luật chỉ là người bình thường, vả lại kiếp nạn của anh ta cũng không giống tử kiếp
như Thương Diệu Chi. Càng không giống như Đệ Ngũ Nguyệt, là mệnh cách, đoản mệnh.
Nhưng theo lý thường, cô cứu người có huyết mạch chí thân thì sẽ nhận phải vết thương lớn hơn mới đúng. Song, trừ việc khả năng bói toán của cô bị phong ấn một tháng ra thì những thứ khác vẫn không hề hấn gì.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ tiêu hao mất một phần bản nguyên nhất định rồi.
Doanh Tử Khâm cụp mi xuống, chìm vào trong sự yên lặng.
Sau khi thử bắt mạch cho cô, Phó Quân Thâm mới buông tay ra: "Thế thì tốt."
Anh biết, cho dù là nước Hoa hay châu Âu thì đều sẽ có những kỳ nhân dị sĩ như thế này tồn tại. Có điều cách gọi của hai bên không giống nhau mà thôi. Ở nước Hoa, người như thế được gọi là người bói toán, còn ở châu Âu là thầy coi bói.
Lịch sử của người bói toán xa xôi hơn thầy coi bói nhiều, sớm nhất có thể ngược dòng đến thời kỳ Tam hoàng Ngũ đế (1).
(1) Tam Hoàng Ngũ Đế (chữ Hán: 三皇五帝) là thời kỳ lịch sử đầu tiên của Trung Quốc, gồm các vị quân chủ huyền thoại của Trung Quốc trong thời kỳ từ năm 2852 TCN tới 2205 TCN, thời kỳ ngay trước thời nhà Hạ. Do không có di tích đủ lớn để khảo cứu nên mô tả về thời kỳ này mang tính truyền thuyết, huyền thoại nhiều hơn là thực tế lịch sử.
Tuy bây giờ người bói toán càng ngày càng ít, khả năng bói toán cũng mỗi lúc một thấp đi nhưng chỉ ít thì vẫn có những người như gia tộc Đệ Ngũ.
Ngoài đó ra, còn có hậu duệ của một số gia tộc bởi toản nổi tiếng, tự lập thành các tổ chức.
Nhưng bên phía châu Âu thì không như vậy. Trong khoảng thời gian từ năm 1480 đến năm 1780, cuộc phản quyết xét xử các phù thủy đã khiến không ít thầy bói bị chém đầu thị chúng. Đặc biệt là ở giai đoạn cuối thế kỷ 18, chẳng còn lại một thầy bói
nào.
Cái gọi là phù thủy cũng chỉ là một cách gọi khác mà thôi, chứ bọn họ không hề có phép thuật thật. Đây cũng là một trong những lời tiên đoán mà thần toán thời đó để lại.
Bây giờ các thầy coi bói còn sót lại ở châu Âu là những người xuất hiện sau trận đại nạn ấy, có điều năng lực của bọn họ không thể nào so sánh được với các tiền bối trước đó. Song, cho dù là người bói toán hay thầy coi bói, chỉ cần giúp người khác thay đổi vận mệnh thì chắc chắn bản thân sẽ phải chịu trừng phạt tương ứng.
"Sau này bớt làm mấy việc thế này nhé." Phó Quân Thâm đẩy một ly sữa bò sang chỗ cô: "Sẽ tổn hại tới sức khỏe."
"Trong lòng em có tính toán." Doanh Tử Khâm cầm lấy cái xiên: "Em không phải là chúa cứu thế, không phải ai cũng cứu đâu."
Phó Quân Thâm cau mày, chậm rãi lên tiếng: "Ừm, em cứu anh là đủ rồi, có độ cũng độ một mình anh thôi."
Doanh Tử Khâm ngừng tay, liếc anh một cái: "Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa."
Ăn xong, cô ngáp một cái.
Phó Quân Thâm ngẩng đầu: "Buồn ngủ rồi hả?"
"Ừm." Doanh Tử Khâm lấy chiếc mền trong ba lô mình ra, đắp lên: "Em nghỉ ngơi một lát đây."
Tuy rằng cơ thể không có vấn đề gì lắm nhưng quả thật rất tốn sức.
Sau khi cô ngủ say, Vân Sơn len lén bước vào gian phòng.
Phó Quân Thâm lạnh nhạt hỏi: "Đã điều tra rõ ràng chưa?"
"Điều tra xong rồi, thiếu gia, không điều tra thì không biết." Vân Sơn đè giọng nói xuống: "Không ngờ cô gái Doanh Nguyệt Huyên đó lại là con riêng."