*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi từ Đế đô tới, bọn họ đã xác định người được chọn thích hợp là đại tiểu thư nhà họ Doanh.
Đại trưởng lão bảo đại tiểu thư nhà họ Doanh sinh ra vào lúc một giờ một phút một giây ngày 24 tháng 3, tuyệt đối không thể nào sai.
Sao lại không phải được chứ?
Đôi mắt người đàn ông lạnh lẽo như một lưỡi dao sắc bén.
Chung Mạn Hoa đã bao giờ gặp tình huống thế này đâu, cơ thể bà ta run lên bần bật: "Thật, là thật đấy, sinh nhật của Tiểu Huyên không phải là ngày 24 tháng 3, có điều lúc nhận nuôi con bé, chúng tôi đã đổi sinh nhật của con bé thành ngày tháng đó."
Bà ta cũng biết tuổi tác thật sự của Doanh Nguyệt Huyên phải lớn hơn một chút. Có điều khoảng thời gian đó trạng thái tinh thần của bà ta rất kém, nếu như không có Doanh Nguyệt Huyền kề bên, e là bà ta đã phải vào bệnh viện tâm thần rồi.
Bà ta không biết tại sao những người này lại xem trọng ngày giờ sinh ra nhưng cũng tuyệt đối không thể để bọn họ đưa Doanh Nguyệt Huyên đi được.
Nghe thấy lời này, người đàn ông cười khẩy một tiếng.
Gã sải bước tiến lên phía trước, dùng một tay tóm lấy cổ áo của Chung Mạn Hoa, trực tiếp nhấc bà ta lên.
Sắc mặt Chung Mạn Hoa càng trắng bệch hơn. Đôi chân bà ta vung vẩy giữa không trung, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
Một bên khác, Doanh Chấn Đình vẫn ngã sõng soài trên mặt đất, mặt cắt không còn chút máu. Tuy ông ta đã hơn năm mươi nhưng cũng thường xuyên rèn luyện cơ thể, sức khỏe còn tốt hơn những người trẻ tuổi nát rượu, mồm phì phèo điếu thuốc nhiều.
Nhưng có vẻ người mặc đồ đen kia chỉ đạp nhẹ một phát, chẳng dùng lực gì đã khiến ông ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều nhộn nhạo hết cả lên.
Cho dù là vệ sĩ được bốn gia tộc lớn dốc lòng tuyển chọn cho con cháu mình thì cũng chẳng có ai mạnh được như thế.
"Nhận nuôi sao?" Người đàn ông lạnh nhạt nhìn Chung Mạn Hoa, đáy mắt có chút mỉa mai châm biếm: "Muốn dùng vài câu nói để lừa được tôi đi à, bà tưởng tôi là kẻ ngu ngốc như các gia tộc thế tục của mấy người đấy hả?"
Đầu óc Chung Mạn Hoa không còn hoạt động được nữa. Bà ta hoàn toàn không hiểu lời mà người đàn ông nói ra, chỉ nhào tới bảo vệ Doanh Nguyệt Huyên theo bản năng.
Rốt cuộc những người này là ai? Sao bọn họ dám?
Giọng nói của Chung Mạn Hoa vô cùng run rẩy, bà ta nói đứt quãng không thành câu: "Tôi, lời tôi nói là sự thật, cậu, cậu chỉ cần đi bất cứ gia tộc nào trong thành phố Hồ hỏi thăm xem, bọn họ, bọn họ đều biết Tiểu Huyên là được nhà họ Doanh nhận nuôi, cho nên con bé thật sự không được sinh ra vào ngày đó!"
"Vậy con gái ruột của bà đâu?" Người đàn ông bán tín bán nghi, giọng nói lại càng lạnh lùng hơn: "Bà tươi cười hớn hở, hỏi han ân cần với con gái nuôi, sao con gái ruột của bà lại không ở đây? Lẽ nào nó là kẻ thù của bà à?"
Bọn họ đã mai phục ở bên ngoài nhà họ Doanh được cả buổi rồi. Người đàn ông cũng sợ bắt nhầm người cho nên sau khi quan sát năm lần bảy lượt, xác nhận phương thức tiếp xúc của Doanh Nguyệt Huyên với Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa chính là của con gái ruột.
Chỉ một câu nói đã khiến cho Chung Mạn Hoa đỏ ửng mặt vì ngượng. Nhưng chuyện sống chết chỉ nằm trong một suy nghĩ của người đàn ông nên Chung Mạn Hoa không chần chừ nữa, cũng không thể không nói ra câu đằng sau.
Đôi môi bà ta run rẩy: "Nó, nó đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Doanh chúng tôi rồi, tôi xin thề những lời tôi nói là sự thật, các người đi tìm Doanh Tử Khâm đi, nó mới là người được sinh ra vào ngày 24 tháng 3!"
Người đàn ông híp mắt, sức lực trên tay cũng giảm đi nhiều, gã chậm ra phun ra ba chữ: "Doanh Tử Khâm?"
"Đúng!" Giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, Chung Mạn Hoa khổ sở van nài: "Là nó, các người cứ đi điều tra, thật sự rất dễ dàng, người trong thành phố Hồ đều biết chuyện này, sao tôi có thể lừa các người được chứ?"
Bấy giờ người đàn ông mới quay đầu, đưa mắt ra hiệu với người mặc đồ đen đứng bên trái: "Đi hỏi."
Sau đó gã buông tay ra, ném bừa Chung Mạn Hoa xuống mặt đất.
Người mặc đồ đen hiểu ý, nhanh chóng rời đi.
Chung Mạn Hoa được hít thở luồng không khí tươi mới, bà ta há miệng hớp từng ngụm không khí một.
Sau khi nhìn thấy động tác của người đàn ông, bà ta ngây ra như phỗng, run rẩy rút điện thoại ra: "Các, các người có thể gọi điện thoại hỏi."
Người đàn ông cầm lấy một chiếc khăn lau tay, lạnh lùng đáp: "Không thích dùng mấy thứ đồ này, hiểu chưa?"
Chung Mạn Hoa chẳng dám hô hé một chữ, nghiến răng kêu kèn kẹt.
Người đàn ông lướt mắt qua phòng khách, ngồi xuống bộ số pha, có vẻ rất nhàn nhã.
Nhưng mỗi phút mỗi giây đối với ba người nhà họ Doanh lại chẳng khác nào ngồi trên đống lửa.
Mười phút sau, người mặc đồ đen đi rồi trở về.
Hắn ta nắm tay thành quyền, quỳ một gối xuống đất, thực hiện theo nghi lễ cổ đại: "Nhị thiếu gia, đã hỏi mấy nhà rồi, quả thật cô ta là con gái nuôi của nhà họ Doanh, thiên kim thật của nhà họ Doanh tên là Doanh Tử Khâm."
"Được." Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn về phía Chung Mạn Hoa, đôi mắt lạnh lùng: "Doanh Tử Khâm, cô ta đang ở đâu?"
"Nó..." Chung Mạn Hoa vừa định đáp lời lại chợt phát hiện bản thân hoàn toàn không biết, bà ta lúng túng: "Tôi, tôi không biết."
Người đàn ông lại lướt mắt sang Doanh Chấn Đình.
Cơ thể Doanh Chấn Đình lập tức cứng đờ: "Tôi cũng không biết."
Ông ta hoàn toàn không quan tâm đến Doanh Tử Khâm, mấy ngày nay còn bận việc công ty, đâu có sức lực quan tâm chuyện khác?
"Nhị thiếu gia." Người mặc đồ đen tiến lên trước, lại lén lút nói vào tai người đàn ông vài câu.
Nghe xong lời bẩm báo của thuộc hạ, người đàn ông cũng đã hiểu mọi chuyện của nhà họ Doanh.
"Làm cha mẹ mà đến bước này như các người đúng là ghê tởm thật." Gã cười khẩy một tiếng, cao ngạo nhìn bọn họ: "Tôi thấy các người tởm lợm như thế này, nếu như không phải Tư Pháp đường chỉ cho bọn ta bắt một người thì hôm nay các người đều phải chết."
Gã chẳng thèm nhìn Chung Mạn Hoa thêm cái nữa, lạnh nhạt xua tay: "Đến nhà họ Chung."
Một đám người khí thế hùng hổ bước vào rồi lại nhanh chóng rời đi.
Chung Mạn Hoa nằm rạp dưới mặt đất, gương mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Mẹ!" Cuối cùng Doanh Nguyệt Huyên cũng phản ứng lại, cô ta nhào tới ôm lấy Chung Mạn Hoa, nghẹn ngào lên tiếng: "Mẹ..."
"Không sao rồi, đã không sao rồi." Chung Mạn Hoa gắng gượng nhấc tay lên ôm lấy cô ta, giọng nói vẫn còn run rẩy: "Bọn họ sẽ không quay lại nữa đâu."
Doanh Nguyệt Huyên mím môi: "Nhưng mà mẹ ơi, bọn họ đi tìm em gái rồi, thể chẳng phải là..."
Bây giờ cô ta bỗng nhiên thấy may mắn, các gia tộc lớn nhỏ trong thành phố Hồ đều đã biết chuyện cô ta là con gái nuôi. Nếu không chắc chắn cô ta đã bị những người đó bắt đi mất.
Bấy giờ, Chung Mạn Hoa mới như sực tỉnh từ trong cơn mê, bà ta lại hoảng hốt cuống cuồng lên: "Chấn Đình, làm, làm sao đây? Chúng ta phải cứu Tử Khâm chứ."
Doanh Chấn Đình vẫn còn yếu ớt, sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng: "Làm sao à? Chúng ta có thể đụng đến những người đó được sao? Bớt lo chuyện bao đồng đi, tôi thấy con nhóc ấy đúng là đồ sao chổi."
Chung Mạn Hoa tái mặt.
Lúc trước bà ta chỉ lo bảo vệ Doanh Nguyệt Huyên, quên mất Doanh Tử Khâm cũng chỉ vừa mới thành niên chưa được bao lâu.
Thủ đoạn của những kẻ đó tàn bạo, có thể tùy tiện nói ra chữ chết.
Cho dù Doanh Tử Khâm có quan hệ tốt với Phó Quân Thâm, Tập đoàn Venus là một đế quốc thương nghiệp thì Phó Quân Thâm cũng chỉ là tổng giám đốc được tổng bộ cử tới để quản lý khu vực châu Á Thái Bình Dương mà thôi. Làm sao có thể đấu được với những người đó chứ?
"Bố, mẹ, con đến châu Âu một mình là được rồi." Doanh Nguyệt Huyện đột ngột lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Chung Mạn Hoa: "Hôm nay hai người bị hoảng sợ, bố lại còn bị thương nữa, con đưa hai người vào bệnh viện trước."
Quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của Chung Mạn Hoa, bà ta có hơi lo lắng: "Con đi một mình được không?"
"Đàn anh sẽ đến đón con." Doanh Nguyệt Huyên khẽ giọng đáp: "Mẹ, mẹ yên tâm, nơi tổ chức vòng chung kết của ISC vừa khéo là thành kế bên của trường công lập Ylang."
Nghe thấy điều này, Chung
Mạn Hoa gật đầu. Bà ta run rẩy nhích lên trước, đỡ Doanh Chấn Đình dậy: "Chấn Đình, chúng ta vào bệnh viện thôi."
Sau khi hai người ra ngoài, Doanh Nguyệt Huyên tự mình xách vali lên.
Cô ta ép khóe miệng xuống nhưng làm cách nào cũng không che giấu được nụ cười. Tuy cô ta không biết tại sao Doanh Tử Khâm lại đụng trúng những người đáng sợ kia nhưng chẳng liên quan gì đến cô ta cả.
Chỉ cần Doanh Tử Khâm bị bắt đi là không còn ai có thể đe dọa tới cô ta nữa rồi.
***
Bên phía khác.
Chẳng mấy chốc người đàn ông và nhóm người mặc đồ đen mà gã dẫn theo đã đến được nhà họ Chung.
Song nhà họ Chung lại đóng chặt cổng ngoài. Bình thường cũng chỉ có mình ông cụ Chung ở đây, sau khi đến Đế đô cùng với Doanh Tử Khâm ông cho quản gia Chung và những người làm khác nghỉ phép.
Người đàn ông cũng chẳng cần đi vào, dùng nội kình cảm nhận một lát là biết bên trong không có người.
Sắc mặt gã lạnh lùng: "Đến nhà họ Ôn."
Một đám người lại kéo đến khu chung cư mà nhà họ Ôn đang ở, song cổng căn hộ cũng đóng chặt, chẳng có lấy một bóng người.
"Nhị thiếu gia." Lúc này, người mặc đồ đen đi trước nghe ngóng tình báo lên tiếng: "Đại tiểu thư nhà họ Doanh là học sinh cấp ba của trường Thanh Trí, hay là chúng ta đến Thanh Trí một chuyến?"
"Bắt vài bạn học của cô ta để uy hϊếp, chắc chắn cô ta sẽ quay về thôi."
"Trường cấp ba?" Người đàn ông cau mày, chứng tỏ rất lạ lẫm với chữ ấy.
Người mặc áo đen bổ sung thêm: "Chính là trường học."
Người đàn ông trầm ngâm một lát, lắc đầu: "Không được, đó là nơi đám đông tụ tập, chúng ta đến đó sẽ gây ra hỗn loạn, không thể giải thích rõ với bên Tư Pháp đường được."
Lần này bọn họ từ giới cổ võ tới đây, tuy đã được Tư Pháp đường phê chuẩn nhưng Tư Pháp đường cũng chỉ cho phép bọn họ đưa một người bình thường quay lại thôi. Nếu như để lộ hành tung thì sẽ phải chịu trừng phạt.
Người mặc đồ đen lại hỏi tiếp: "Thế đi châu Âu?"
"Cũng không được." Người đàn ông nhíu mày: "Những thợ săn lọt vào bảng xếp hạng NOK phần lớn đều lang thang ở châu Âu, có kẻ thù không đội trời chung của gia tộc. Giờ phút này đến đó chẳng khác nào nói với bọn chúng là chúng ta có điểm yếu."
Người mặc đồ đen cũng ngập ngừng: "Nhưng nếu không đưa đại tiểu thư nhà họ Doanh về, bệnh tình của đại thiếu gia..."
"Cứ chờ đợi trước đã." Người đàn ông lại càng nhíu mày chặt hơn: "Chẳng phải người nói cuộc thi gì đó sẽ kết thúc vào cuối tháng năm à, cô ta còn phải quay về đây tham gia kỳ thi đại học. Chút thời gian này anh ấy vẫn chờ đợi được, chúng ta đợi cô ta quay về rồi đưa cô ta đi sau."
Người mặc đồ đen thử lên tiếng: "Nhưng e là cô ta không chịu, dù sao độ nổi tiếng của cô ta ở thế giới bên ngoài cũng không thấp, nếu như mất tích thì chuyện này."
"Anh trai của ta là rồng trong biển người, nếu không phải xảy ra chuyện đó thì nhà họ Lâm cũng đã tìm đến cửa xin liên hôn rồi." Trong chốc lát đôi mắt người đàn ông lập tức trở nên lạnh lẽo: "Một người bình thường của gia tộc thế tục như cô ta được gả sang đó là vinh hạnh của cô ta."
Người mặc đồ đen cúi đầu, không nói thêm gì.
Đối với thế giới bên ngoài, giới cổ võ là một ẩn số, người bình thường hoàn toàn không biết tới bọn họ.
Đại thiếu gia quả thật là rồng trong biển người, không chỉ vẻ ngoài tuấn tú mà thiên phú cổ võ cũng thuộc dạng thiên tài trăm năm khó gặp.
Nhưng vào tháng trước, thân thể đại thiếu gia bỗng nhiên xuống dốc, suy yếu tới nỗi ngay cả giường cũng không xuống được.
Bọn họ đã đưa đại thiếu gia đến giới cổ y xem thử, cũng uống không biết bao nhiêu dược liệu quý hiếm rồi nhưng đại thiếu gia vẫn mãi không khỏe lên được.
Sau này, đại trưởng lão du lịch bên ngoài quay về.
Đại trưởng lão của gia tộc vốn không phải là người trong tộc mà là một người bói toán. Rất lâu về trước, bởi vì gia chủ tiền tiền tiền nhiệm của gia tộc đã từng cứu mạng đại trưởng lão nên ông ta mới nhận chức vị đại trưởng lão này, rồi ở lại trong gia tộc.
Sau đó, đại trưởng lão tính quẻ cho đại thiếu gia. Quẻ tượng báo, trong số mệnh đại thiếu gia có một kiếp nạn như thế.
Muốn được khỏe mạnh thì phải tìm một người gả cho anh ta để bù đắp kiếp nạn ấy.
Sau khi kiếp nạn này qua đi, đại thiếu gia có thể tạo nên những thành tựu mới, sức khỏe khôi phục lại như trước, tu vi cổ võ còn cao hơn khi xưa nữa.
Song điều kiện chọn người lại rất hà khắc. Nữ, tuổi tác phải là mười tám tuổi, phải là hậu duệ của một gia tộc đại phú đại quý. Thời gian sinh ra đời phải đúng vào một giờ một phút một giây ngày 24 tháng 3 không chệch nửa giây.
Người duy nhất và cũng là người phù hợp nhất với điều kiện chỉ có mỗi đại tiểu thư nhà họ Doanh. Cho nên bọn họ mới ra khỏi giới cổ võ, không ngại ngàn dặm xa xôi đến thành phố Hồ.
"Bây giờ chờ đợi ở thành phố Hồ đi." Người đàn ông lạnh nhạt đáp: "Tìm một căn nhà trống để ở, chờ người quay về thì lập tức đưa về giới cổ võ."
***
Hôm sau.
Châu Âu.
Thành phố đại học.
Doanh Tử Khâm thức dậy từ rất sớm.
Sau khi chải chuốt, sửa soạn xong, cô ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ một vòng.
Ngoại trừ máy thu hình ở các ngóc ngách ra thì nơi đây vẫn có không ít cấm vệ quân do hoàng thất các nước châu Âu điều tới, chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh xung quanh, canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Dù sao đây cũng là cuộc thi kiến thức khoa học đầu tiên mang ý nghĩa toàn cầu nên không ngoài dự đoán là có rất nhiều thế lực âm mưu muốn phá hoại nó.
Cho dù không nằm trong thời gian diễn ra vòng chung kết quốc tế cuộc thi ISC, nơi đây vẫn có hai ngôi trường đại học và phòng thí nghiệm đẳng cấp, cũng là nơi mà người có dã tâm muốn xâm nhập.
Cổng vào thành phố đại học thường xuyên xuất hiện những kiện hàng vô danh, rất nhiều lần sau khi mở ra thì phát hiện bên trong có chứa bom hẹn giờ.
Doanh Tử Khâm thôi không nhìn nữa, mặc quần áo xong xuôi rồi xuống lầu.
Vừa mới xuống thì một quả bóng đã bay xuống từ trên đỉnh đầu cô. Là một chú vịt kẹo đường, trong lòng nó đang ôm lấy một con cá.
Giọng nói trầm thấp vang lên, chất chứa ý cười: "Chào buổi sáng, bóng bay cho bạn nhỏ nhà chúng ta."
Doanh Từ Khâm liếc mắt nhìn người đàn ông với gương mặt tuấn tú kia một cái, cũng thật sự đón lấy quả bóng bay nọ, cô cất giọng lạnh nhạt: "Anh nhấc tay lên."
Phó Quân Thầm nhướng mày: "Để làm gì?"
Doanh Tử Khâm buộc quả bóng bay kẹo đường hình vịt vào cổ tay anh, sau đó lùi về sau một bước, ngắm nghía đánh giá: "Bây giờ, người ngu ngốc chuyển thành anh rồi."
Phó Quân Thâm nhìn quả bóng bay trên đầu mình, sau đó tiến lên trước. Một tay chống vào tường, bao bọc cô gái trong vòng tay của mình, cúi thấp đầu.