*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu không, làm gì có chuyện tình cờ đến thế?
Sao cứ phải sau khi Doanh Tử Khâm đến tham quan căn cứ nghiên cứu thì số liệu thí nghiệm của khu thí nghiệm do Bùi Thiên Ý quản lý lại bị tiết lộ ra chứ? Vả lại tình cờ hơn nữa là kỹ thuật máy tính của Doanh Tử K1hâm rất tốt.
Đến cả diễn đàn nặc danh của trường Trung học Thanh Trí cũng có thể biến thành tên thật, ăn cắp số liệu thí nghiệm chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay ư?
"Cô ta?" Nghe Doanh Nguyệt Huyên nói như vậy, Bùi Thiên Ý hơi ngây ra, sau đó khẽ cau mày: "Cô ta không cần thiết phải làm vậy."
Phương hướng nghiên cứu của thí nghiệm này là vũ khí điện tử thông minh kiểu mới. Nếu như có thể thiết kế phát minh ra hoàn chỉnh, khoa học kỹ thuật của cả thế giới sẽ đạt được một bước tiến mới.
Tuy rằng hiện tại thí nghiệm vẫn chưa được hoàn thiện những số liệu thí nghiệm lại là độc nhất vô nhị trên toàn cầu, rất quý giá.
Người muốn có được số liệu thí nghiệm này bao gồm một số gia tộc lớn đối địch với người đầu tư vào phòng thí nghiệm và một số thế lực ngầm.
Dù sao những vũ khí điện tử thông minh kiểu mới này cũng có thể gia tăng thực lực của một gia tộc trong chớp mắt. Song nếu như không hiểu rõ vũ khí điện tử thông minh, cho dù có lấy được số liệu thí nghiệm cũng chẳng có bất cứ tác dụng gì.
Số liệu của phòng thí nghiệm bọn họ chỉ bị tiết lộ thôi chứ không bị xóa mất. Cho nên Bùi Thiên Ý nghi hoặc là nghiên cứu viên trong nội bộ bị mua chuộc, hoặc là những gia tộc đối đầu kia thuê hacker, trực tiếp xâm nhập vào máy tính của bọn họ.
Đương nhiên anh ta đã cài thêm rất nhiều tầng mật mã khóa cho các số liệu thí nghiệm này. Khi nãy Bùi Thiên Ý cũng đã xem rồi, máy tính không có dấu vết bị xâm nhập. Điều này chứng tỏ nếu là về sau thì kỹ thuật máy tính của đối phương đã vượt anh ta rất xa. Doanh Tử Khâm có năng lực ấy nhưng thật sự không có lý do.
"Đàn anh tin tưởng nó đến thế ư?" Doanh Nguyệt Huyên hơi kinh ngạc, cô ta mím môi: "Theo như lời vị viện phó kia nói, hôm nay tất cả những người bước chân vào căn cứ nghiên cứu đều đáng nghi ngờ cả, tại sao đàn anh lại loại trừ nó ra khỏi đối tượng tình nghi?"
Lẽ nào đến cả Bùi Thiên Ý cũng đã bị Doanh Tử Khâm dụ dỗ mất rồi ư? Bọn họ mới gặp mặt mấy lần thôi mà?
Doanh Nguyệt Huyên hít sâu một hơi, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay. Cô ta nhắm mắt, dáng vẻ rất mệt mỏi: "Đàn anh, nếu anh đã tin tưởng nó như vậy thì em cũng không tiện nói gì nữa, em không giúp đỡ được gì cả, xin lỗi anh, em sẽ rời đi ngay."
"Nguyệt Huyên, anh không hề có ý đó." Bùi Thiên Ý ngăn cô ta lại, càng cau mày chặt hơn: "Em nói rất đúng, cô ta đáng nghi thật nhưng trước khi có chứng cứ thì không nên võ đoán (1) như thế."
(1) Chỉ dựa vào ý riêng, không có căn cứ.
Bất cứ một ai bị gán cái tội ăn cắp số liệu thí nghiệm lên người thì sau này con đường trong giới nghiên cứu khoa học cũng đi tong.
Doanh Nguyệt Huyên dừng bước: "Em chỉ phân tích một cách lý trí thôi, nó có thể vì chuyện cô em ép nó hiến máu mà tức giận lây sang bà nội em, không chịu chữa trị cho bà nội thì lẽ nào lòng dạ nó không hẹp hòi ư?"
"Bà nội em..." Bùi Thiên Ý đang định nói gì đó thì thấy viện phó vội vã từ trên lầu đi xuống, gương mặt lạnh tanh.
Doanh Nguyệt Huyên im bặt, không nói thêm gì nữa.
"Viện phó." Bùi Thiên Ý nghênh đón ông ấy: "Tôi đề nghị thành lập đội điều tra, bất cứ ai bước chân vào căn cứ nghiên cứu vào hôm qua đều phải tiếp nhận điều tra, không được bỏ qua cho ai hết."
Viện phó nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt đáp: "Chuyện này không cần cậu nói, chúng tôi cũng sẽ chấp hành ngay, tôi đã cử người đi báo với viện trưởng rồi."
"Có điều hôm nay đã quá trễ, nhanh nhất cũng phải sáng mai mới ban bố lệnh điều tra được."
"Viện phó, Nguyệt Huyên thì không cần đâu." Bùi Thiên Ý nhìn Doanh Nguyệt Huyên một cái: "Em ấy luôn đi theo bên cạnh tôi, cũng không động vào bất cứ chiếc máy tính nào, chuyện này tôi có thể đảm bảo, ngài cũng có thể xem lại camera giám sát."
Tiếp nhận điều tra rồi, cho dù cuối cùng không có vấn đề gì cũng sẽ dẫn đến sự ngờ vực của người khác, ảnh hưởng tới danh tiếng. Anh ta còn phải giúp Doanh Nguyệt Huyên xin xuất nghiên cứu viên của phòng thí nghiệm, có cái danh từng bị điều tra thế này thì không hay.
Viện phó cau mày, cũng đúng lúc này hai người trợ lý quay lại, trích xuất camera giám sát ở sâu tầng trong khu vực nòng cốt.
Viện phó xem camera giám sát trong khu vực thí nghiệm trước. Quả thật Doanh Nguyệt Huyên luôn theo sát Bùi Thiên Ý, không động vào thứ gì, đến cả điện thoại và các thiết bị điện tử khác cũng không hề lấy ra.
"Được, nể mặt cậu thật sự đã đóng góp không ít công sức cho hạng mục thí nghiệm này, tôi đồng ý với lời cầu xin của cậu." Viện phó lên tiếng: "Nhưng cuối cùng nếu những người khác đều bị loại khỏi danh sách tình nghi rồi, em ấy vẫn sẽ phải tiếp nhận điều tra."
Doanh Nguyệt Huyên mỉm cười: "Nếu thế thì em sẽ phối hợp."
Viện phó chẳng thèm để ý đến cô ta, lại mở ra một video thu hình của khu triển lãm, sắc mặt khẽ biến: "Mấy em học sinh này, lấy máy tính ra làm gì ở đây thế?"
Ai đến khu triển lãm chẳng đi ngắm nhìn các sản phẩm triển lãm một cách tỉ mỉ? Trên máy tính có thứ gì còn hấp dẫn hơn cả các vật triển lãm mà phải nhất định xem vào lúc ấy?
"Xem ra đúng là sáu em học sinh này rất đáng nghi." Viện phó đóng máy tính lại, nhìn thời gian một cái: "Ngày kia phiền cậu đến đây làm thủ tục bàn giao."
Ông ấy cũng chẳng thèm nhìn xem Bùi Thiên Ý có biểu cảm gì, dẫn theo hai trợ lý rời đi.
Doanh Nguyệt Huyên ngẩng đầu: "Đàn anh, cảm ơn anh."
"Chuyện nhỏ thôi." Bùi Thiên Ý day day huyệt Thái Dương, lần đầu tiên nổi nóng: "Nếu để anh biết được là ai, anh tuyệt đối không tha thứ cho kẻ đó."
Trái tim Doanh Nguyệt Huyên nhói lên một cái, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Bùi Thiên Ý chẳng nói gì thêm, chỉ mở miệng: "Đi thôi, đưa em về phòng."
**
Lúc này, ở phía đông nam thành phố đại học.
Trong một con hẻm sâu.
Doanh Tử Khâm ấn theo từng viên gạch trên tường, lúc đếm đến viên thứ mười bảy, cô ngẩng đầu: "Chính là ở đây."
Phó Quân Thâm xoay người, bước sang, lạnh nhạt liếc một cái: "Giấu cũng kỹ phết đấy."
Nói đoạn, đôi môi cong lên, anh đưa tay xoa xoa đầu cô: "Vẫn là Yểu Yểu của chúng ta lợi hại, hỏa nhãn kim tinh."
Doanh Tử Khâm lùi về sau một bước: "Được voi đòi tiên, em lại càng khó theo đuổi hơn."
Phó Quân Thâm nửa quỳ xuống, đôi mắt hoa đào lấp lánh sự dịu dàng: "Ừm... Vậy anh sẽ từ từ theo đuổi, dù sao người thừa kế số một cho vị trí bạn trai của em cũng là anh."
Doanh Tử Khâm tựa vào tường, ngắm nhìn anh.
Bọn họ đã phá được mười chín quả bom rồi, đây là quả cuối cùng.
Phó Quân Thâm có năng lực sau khi phá dỡ bom rồi còn khiến đối phương không thể phát hiện được thông qua camera giám sát từ xa.
Người đàn ông đặt tay lên tường gạch, nội kình tuôn ra, khẽ ấn một cái.
Một tiếng "cạch" vang lên, quả bom hình vuông ngụy trang thành gạch tường bật nảy ra.
"Đỉnh của chóp." Tần Linh Yến xáp lại gần Phó Quân Thâm: "Kiểu dáng của quả bom này là loại mới ra trên khu giao dịch của diễn đàn NOK đúng không?"
Tuy Doanh Tử Khâm thường xuyên đăng nhập vào diễn đàn NOK nhưng hầu như cô chỉ xem tin lá cải và mua dược liệu, không quan tâm đến vấn đề vũ khí.
Cô khẽ híp đôi mắt phượng lại: "Uy lực mạnh tới cỡ nào?"
Tần Linh Yến ngẫm nghĩ: "Nổ tung cả thành phố đại học này là chuyện dễ như trở bàn tay."
Phó Quân Thâm cũng không dùng tới công cụ, trực tiếp phá bằng tay không.
"Chị gái đại lão, vòng tay này của chị..." Tần Linh Yến liếc mắt nhìn: "Phong cách có hơi quen thuộc."
"Vòng tay?" Doanh Tử Khâm nhấc cánh tay phải lên: "Ý
anh nói là cái này?"
Đó là một chiếc vòng tay màu bạc, bên trên có khảm một viên đá quý màu xanh băng. Trong bóng đêm, khó lòng che giấu được ánh sáng rực rỡ của nó.
"Đúng thế." Tần Linh Yến ngắm nghía tỉ mỉ: "Một viên đá quý như thế giá trị phải ba trăm triệu, chị gái đại lão, chị đang đeo một hòn đảo nhỏ trên tay đấy."
Doanh Tử Khâm hơi ngập ngừng, nhìn sang Phó Quân Thâm: "Anh đúng là tên phá của."
Cô thật sự không biết là chiếc vòng tay này quý giá đến vậy. Khi đó cô nhận được một bộ, còn có cả vòng cổ, bông tai và vương miện nữa. Trên vương miện có hai mươi hai viên đá quý như thế này.
Phó Quân Thâm vẫn đang phá bom: "Anh có tiền mà."
Ngừng một lát, anh lại nói tiếp: "Trễ quá rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta còn có vòng thi thử nữa."
Doanh Tử Khâm gật đầu: "Sau khi quay về, anh nhớ gửi tin nhắn WeChat cho em."
Sau khi cô gái rời khỏi con hẻm, Tần Linh Yến đột nhiên hiểu ra, phun một ngụm Coca ra ngoài: "Vãi nồi?"
Anh ta chịu đả kích rất nặng nề: "Chẳng phải cậu bảo là cậu sẽ không thiết kế bất cứ thứ gì nữa à?"
Ngón tay thon dài của Phó Quân Thâm xuyên qua giữa đống dây dợ màu đỏ và màu xanh lam, giọng nói không nhanh cũng không châm: "Yểu Yểu ấy à, là ngoại lệ của tôi, ở trước mặt em ấy tôi không cần giới hạn và nguyên tắc, em ấy chính là giới hạn và nguyên tắc của tôi."
"Tôi nhổ vào ấy, như cậu gọi là tiêu chuẩn kép." Tần Linh Yến thình lình nhớ ra chuyện gì đó: "Lão Phó, nếu như câu này của cậu truyền về IBI, bọn họ có bị tức chết không nhỉ?"
Sau vụ án bảo vật trấn trai của Phỉ Thúy Trai nhà họ Chung bị mất tích, anh ta mới loáng thoáng ngộ ra Phó Quân Thâm chính là vị trưởng quan điều hành tối cao bí ẩn của IBI.
Trước lúc đó, anh ta vẫn luôn cho rằng bọn họ là những người anh em cùng cảnh ngộ, cùng có tên trên danh sách truy nã của IBI. Tất nhiên, tên họ xuất hiện trong danh sách truy nã IBI và bảng treo thưởng của NOK chỉ là thân phận do Phó Quân Thâm bịa ra, đến cả vẻ ngoài cũng giả nốt.
"Lão Phó, không phải tôi nói cậu đâu nhé." Tần Linh Yến móc một gói mì ăn liền từ trong túi ra để giải tỏa cơn thèm: "Tuy cậu nói là cậu xuất hiện ở IBI không bao giờ dùng vẻ ngoài thật, mỗi lần đều sẽ dịch dung thành những gương mặt khác nhau nhưng cậu biết có bao nhiêu người thèm khát cơ thể của cậu không?"
"Tổng bộ IBI có hàng nghìn hàng vạn người, tuy rằng nữ giới không nhiều nhưng cũng phải vài trăm chứ?"
Phó Quân Thâm chuyển động nội kình trong tay, một sợi dây điện màu đỏ liền đứt đoạn. Quả bom hẹn giờ lúc này đã hoàn toàn trở thành đồ bỏ đi.
Anh đứng dậy, sau khi xoa tay thì chỉnh sửa lại quần áo, lộ ra xương quai xanh: "Thèm khát cơ thể tôi?"
"Đúng thế." Tần Linh Yến đáp lời: "Ở trên Weibo, trong bảng xếp hạng nam thần quốc dân, cậu nghĩ hạng nhất của cậu là từ đâu mà ra? Chính là nhờ mặt và cơ thể đấy."
"Thế á?" Phó Quân Thâm như đang suy nghĩ điều gì, hàng lông mi lay động, anh đột nhiên bật cười, giọng điệu lười nhác: "Tôi biết mình nên theo đuổi cô bé nhà mình như thế nào rồi."
Tần Linh Yến: "???"
Hình như đã xảy ra chuyện gì đó ghê gớm lắm.
***
Hôm sau.
Sáng sớm, lúc bảy giờ, khu cư trú của học sinh bị một loạt tiếng chuông cảnh báo đánh thức. Trừ khi xảy ra việc lớn, nếu không tiếng chuông cảnh báo này sẽ không vang lên.
Tất cả những tuyển thủ được tuyển thẳng vào vòng chung kết đều bị gọi đến sảnh lớn của lầu một.
Một tiểu đội mười người bước vào, bọn họ cũng mặc đồng phục, trên tay còn cầm cả súng. Các tuyển thủ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng thế này, hầu hết đều rất hoảng loạn.
"Sao người của đội điều tra lại đến đây?" Một nữ sinh đứng bên cạnh Irna ngơ ra: "Không, không phải là xảy ra chuyện thật rồi đấy chứ?"
Lần trước đội điều tra xuất hiện là vì một tên gián điệp đã trà trộn vào thành phố đại học.
Irna cau mày, vẻ mặt lạnh lùng: "Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng đâu liên quan đến chúng ta?"
Cô ta chỉ quan tâm đến vòng chung kết quốc tế.
Một mặt khác.
Đằng Vận Mộng cũng rất căng thẳng: "Tử Khâm, bọn họ đang làm gì thế?"
"Thả lỏng đi." Doanh Tử Khâm ấn lấy bả vai của cô ấy, lạnh nhạt đáp lời: "Kết thúc điều tra rồi bọn họ sẽ rời đi thôi."
Lúc này, đội trưởng đội điều tra mới bước lên một bước, ánh mắt lạnh lùng quét quanh một lượt: "Sáu em học sinh đã vào khu vực nòng cốt hôm qua bước ra đây."
Câu nói ấy vừa vang lên, các tuyển thủ tham gia cuộc thi đều ngơ ra. Sau đó, ánh mắt của bọn họ đồng loạt đổ dồn về phía Doanh Tử Khâm đang đứng.
"Irna, tớ nghĩ chắc là bọn họ gây chuyện rồi." Cô gái nọ hả hê khi thấy người khác gặp nạn: "Vào khu vực nòng cốt thì thế nào? Kinh động đến cả đội điều tra luôn rồi, có lẽ đến lúc đó bọn họ sẽ bị tước quyền tham dự vòng chung kết quốc tế ISC cho xem."
Irna khẽ cau mày, không nói gì nhưng cũng rất để tâm đến.
Năm học sinh bao gồm cả Đằng Vận Mộng trong đó đều bất giác trở nên hoảng hốt.
Vẻ mặt Doanh Tử Khâm vẫn rất thản nhiên, từ đầu đến cuối luôn giữ vẻ bình tĩnh, giọng nói ung dung: "Là chúng tôi, có chuyện gì sao?"
"Đêm hôm qua tài liệu nghiên cứu của một phòng thí nghiệm ở khu thí nghiệm thuộc khu vực nòng cốt bị lộ ra ngoài." Đội trưởng đội điều tra đi thẳng vào vấn đề: "Các em lại sử dụng máy tính ở khu vực triển lãm, rất đáng nghi nên cần các em đi theo chúng tôi một chuyến, đồng thời phải giao tất cả các thiết bị điện tử ra."
"Sử dụng máy tính?" Phong Việt buột miệng: "Chúng tôi sử dụng máy tính chỉ để đăng nhập diễn đàn NOK thôi, không hề làm gì khác cả."
Doanh Nguyệt Nguyệt theo Bùi Thiên Ý bước vào, nghe thấy câu này liền hỏi: "Đàn anh, diễn đàn NOK là cái gì?"
Bùi Thiên Ý dịu dàng đáp: "Nguyệt Huyên, em vẫn chưa đủ tư cách."
Doanh Nguyệt Huyên miễn cưỡng nở nụ cười.
Cô ta vẫn chưa đủ tư cách? Thế thì ai đủ?
Đội trưởng đội điều tra lạnh lùng: "Chuyện này không phải các em nói thôi là được."
Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên.
"Làm phiền rồi, các anh đây là..." Người trợ lý từ phòng thí nghiệm của Hickman tới đây, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng bất giác hơi ngạc nhiên.
Đội điều tra không hề quen mặt trợ lý của Hickman, cứ nghĩ anh ta chi là người nhà nên qua loa giải thích một câu.
Người trợ lý cảm thấy cực kỳ khó tin. Lễ nào những người này không biết cô Doanh là nghiên cứu viên chính thức của phòng thí nghiệm của giáo sư Hickman ư?