Khi về nhà, Pudding và Thời Thời lưu luyến không rời, thậm chí còn muốn đi cùng Thời Thời, Giang Mộ Trì tức giận đến đau lòng, vẫn là Kiều Dư An dỗ lại, đưa cô bé trở về.
Trên đường về nhà, Pudding cùng Vu Viên chơi đùa, một lát sau phát hiện ba vẫn không nói lời nào, bắt đầu chủ động bắt chuyện: "Ba."
Giang Mộ Trì không có đáp lại, Pudding tưởng ba không có nghe thấy, lại hô một tiếng: "Ba."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Kiều Dư An lườm người đàn ông một chút, khóe miệng cong muốn giương lên trời, còn ở đó giả vờ: "Pudding, ba lái xe, trở về lại chơi với con."
"Vậy cũng được ạ." Pudding cũng không có bướng bỉnh, lôi kéo tay anh trai ngồi xuống.
Về đến nhà, Pudding xuống xe liền đi túm tay của ba, cô nhóc này hình như phát hiện ba tức giận: "Ba, ba tức giận sao?"
"Không có, ba nào dám giận Pudding." Giang Mộ Trì ôm lấy Pudding, kỳ thật trong lòng tức muốn chết rồi, mình lột tôm cho con gái của mình lại vào bụng người khác, có thể không khó chịu sao.
"Vậy là tốt rồi, ba, con muốn ăn kem ly." Pudding nhỏ giọng úp sấp trên bờ vai Giang Mộ Trì, vừa nói còn vừa dùng ánh mắt nhìn Kiều Dư An, nhìn mẹ đi tới đâu rồi.
Đằng sau Kiều Dư An nắm tay Vu Viên không biết đang nói cái gì.
"Không được, mẹ nói không thể ăn." Bây giờ vẫn chưa tới lúc nóng nhất, ăn kem ly sẽ đau bụng.
"Chỉ ăn một chút xíu, đừng nói cho mẹ, Pudding nóng quá." Pudding lấy lòng tại hôn một cái trên gương mặt của ba.
"Mẹ sẽ đánh ba." Mặc dù con gái bảo bối rất ngoan, nhưng bị Kiều Dư An bắt được, anh nhất định sẽ chết rất thảm.
"Vậy đừng nói cho mẹ nha, được không, ba tốt nhất."
"Không được, mẹ biết tất cả mọi chuyện." Sau khi làm mẹ, Kiều Dư An chính là bà cốt, cái gì cũng biết, huống chi là chuyện trong nhà thiếu đi kem ly, đừng nói thiếu một hộp kem ly, chỉ sợ trong túi thiếu một viên kẹo đều có thể phát hiện.
An An vô cùng chú trọng đến đồ ăn của con nhỏ, ít ăn những đồ sống, đồ lạnh và đồ quá béo, đều nói con đầu nuôi theo sách, con thứ hai nuôi như heo, nhưng Pudding là đứa con thứ hai, An An vẫn dựa theo sách chỉ bảo mà nuôi, không qua loa chút nào.
"Hừ, ba thả con xuống." Còn trong sân, Pudding liền giãy dụa muốn xuống, ba không cho ăn kem ly, cũng không cần ba.
Giang Mộ Trì bất đắc dĩ, tính tình của cô con gái này nhất định di truyền từ Kiều Dư An, quá đanh đá, giống Kiều Dư An như đúc.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Pudding từ khi trên người ba tuột xuống liền chạy, cũng không đợi ba, đằng sau Kiều Dư An bước đến: "Pudding thế nào?" "Pudding muốn ăn kem ly, anh không cho, giận anh."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Kiều Dư An nhíu mày: "Ui, người làm ba như anh cũng có lúc bị thất sủng, Vu Viên, nhanh đi tìm em gái chơi đi."
Vu Viên cũng bước vào, trong sân cũng chỉ còn Giang Mộ Trì cùng Kiều Dư An, cái bóng của cây cối và tòa nhà chiếu xuống, trong sân giờ phút này không có mặt trời, nhưng mà cũng không mát mẻ, Kiều Dư An không có ý định ở đó lâu, chuẩn bị bước vào.
Giang Mộ Trì nắm lấy tay của cô: "An An, Pudding không thể ăn kem ly, anh có thể ăn sao?"
"Có thể, anh đừng ăn ở trong nhà, nếu Pudding biết kem ly thiếu một hộp, anh cứ đợi nó đến khóc nháo đi." Kiều Dư An nhún nhún vai, một biểu cảm anh thế nào cũng không đấu được với con gái của anh đâu.
Giang Mộ Trì: "Haiza, được thôi."
Có mấy hộp kem ly trong tủ lạnh, Pudding đều biết, mỗi ngày đều phải nhìn, nếu bọn anh muốn ăn, phải ra bên ngoài ăn rồi trở lại, vì trong nhà có cô con gái bá đạo.
Trong phòng truyền đến tiếng cười, Kiều Dư An nhìn thoáng qua: "Cha mẹ tới rồi, vào nhanh đi ạ."
Cha mẹ tới cũng không có nói trước, từ sau khi trong nhà có hai tiểu bảo bối, cha mẹ thường xuyên đến nhà ngồi một chút, thăm hai đứa bé.
Lúc Giang Mộ Trì đi vào, đã nhìn thấy Pudding lại nũng nịu trong ngực mẹ Giang, Vu Viên chơi cờ ca rô với ông nội.
Pudding trông thấy ba đến, hừ một tiếng trốn đến trong ngực bà nội, không muốn nhìn thấy Giang Mộ Trì.
Giang Mộ Trì thở dài, xem ra mình còn không bằng một hộp kem ly đâu.
"Đây là thế nào, làm sao không nói chuyện với ba?" Mẹ Giang sờ lên đầu Pudding.
"Bà nội, ba bắt nạt con." Pudding bắt đầu cáo trạng: "Ba không cho con chơi với anh Thời Thời, cũng không cho con ăn kem ly."
Giang Mộ Trì vốn định lên lầu, một câu nói kia của Pudding, anh hoàn toàn đi không được, chờ mẹ già dạy dỗ, đầu năm nay, có con gái thì địa vị của mình bị hạ xuống thấp nhất, còn muốn mẹ già che chở? Nằm mơ đi.
Bây giờ còn chưa phải lúc rất nóng, không thể ăn kem ly mẹ Giang hiểu, cho nên không nói chuyện này: "Vì sao ba không cho Pudding chơi cùng anh Thời Thời?"
"Ba ghen ghét với anh Thời Thời, ba sợ Pudding chỉ chơi với anh Thời Thời, không chơi với ba, ba thật là trẻ con." Pudding ghé vào trên đầu gối mẹ Giang.
Nghe lời của cô bé, mọi người cười ngả nghiêng, Pudding tuổi còn nhỏ liền biết ghen ghét là có ý gì, còn ghét bỏ ba mình.
"Đúng vậy, thì ra ba ngây thơ như vậy, ba có phải ba tuổi hay không, ngây thơ quá." Mẹ Giang nhìn Giang Mộ Trì một chút, nghĩ thầm dáng vẻ trước kia sợ là đã trở thành quá khứ rồi, trong nhà có hai bảo bối, làm gì còn chút dáng vẻ lạnh lùng của trước kia.
"Không phải ba tuổi, là hai tuổi." Pudding duỗi hai đầu ngón tay ra, lại cười phì lên, duy chỉ có Giang Mộ Trì bị tức, bước thẳng lên lầu.
Lòng anh nghĩ, trước kia sao nhất định phải sinh một đứa con gái, sinh cô bé này ra hoàn toàn chính là đến đòi nợ anh.
Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này liền bị thay đổi.
Cha Giang mẹ Giang không có ở bao lâu liền đi, chính là tiện đường tới xem hai đứa bé một chút.
Ông nội bà nội đi rồi, anh trai thì đi nghỉ trưa, cô bé không thích ngồi yên, không thích nghỉ trưa, không có bạn chơi, cũng chỉ có thể đi tìm ba, thế nhưng nghĩ đến vừa rồi mách chuyện của ba, lại không thể đi tay không.
Cho nên đặt mấy quả đào trên đĩa nhỏ, bưng lên lầu tìm ba.
Giang Mộ Trì ở thư phòng làm việc, cửa đột nhiên mở ra, một cô bé đáng yêu chui đầu vào khe cửa, ngó dáo dác: "Ba."
Giang Mộ Trì ra vẻ lạnh lùng, chỉ coi như không trông thấy, vẫn nhìn về phía máy tính như cũ.
Pudding từ bên ngoài bước vào, đưa đĩa nhỏ cho Giang Mộ Trì: "Ba, ăn đào."
"Không phải lúc nãy không chơi chung với ba sao?" Giang Mộ Trì đón lấy, biểu cảm căng thẳng.
"Con không có, ba tốt nhất, ba, con chán quá, ba chơi với con." Pudding ôm lấy đầu gối Giang Mộ Trì, người nhỏ nhỏ mềm mại, mắt to nháy nháy nhìn anh, khiến anh không có chút nào chống cự được.
"Ông bà nội đi rồi?" Giang Mộ Trì không có xuống lầu cũng đoán được, có người ở bên cô bé, cô sẽ không tìm ba đâu.
"Đúng ạ, ba ôm một cái." Pudding vươn tay.
Giang Mộ Trì nhìn một chút, thật sự là không nhịn được con gái bảo bối chủ động cầu ôm, vẫn là ôm ngồi vào trên đùi mình.
"Ba, chúng ta chơi game đi." Pudding nhìn màn hình máy
tính, đều xem không hiểu, tựa ở trước ngực Giang Mộ Trì nũng nịu.
"Không được, ba dẫn con đi cho thỏ ăn có được hay không?" Cô bé còn nhỏ, anh và Kiều Dư An trên cơ bản không cho cô bé nhìn màn hình nhiều, phim hoạt hình cũng rất ít cho xem, miễn cho mắt bị cận, bây giờ cận thị càng ngày càng phổ biến, phải coi trọng chuyện này.
"Vậy được rồi." Pudding cũng không có mạnh mẽ muốn chơi trò chơi, cho con thỏ ăn cũng tốt, chỉ cần có người ở bên cạnh cô bé, ở nơi nào chơi đều có thể.
Thế là hai người cứ như vậy hòa bình rồi, quá trình từ tức giận đến hòa nhau mỗi ngày đều diễn ra như thế, Kiều Dư An đều nói từ sau khi sinh Pudding, anh liền hẹp hòi rất nhiều, động một chút lại tức giận.
Nhưng mà Pudding cũng hoàn toàn rất đáng yêu, vô cùng biết làm nũng, Vu Viên tuổi còn nhỏ lại giống như Giang Mộ Trì lúc trước, Kiều Dư An đều có thể tưởng tượng sau này có một tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo nữa.
Buổi chiều sau khi mặt trời xuống núi thì mát mẻ rất nhiều, Giang Mộ Trì ở trong nhà, liền mang theo Vu Viên cùng Pudding đi đến bờ biển nhặt vỏ sò, bởi vì ở bên bờ biển, hai đứa nhỏ đều thích nghịch nước, đến bờ biển nhất định phải nhặt vỏ sò, bây giờ trên sân thượng cũng còn phơi nắng một đống vỏ sò, cũng không biết nhặt về nhà làm cái gì.
Một người cầm một cái thùng nhỏ, Giang Mộ Trì đứng phía ngoài cùng, hai đứa nhỏ ở bên trong, miễn cho bị sóng biển hù dọa, từ khi sinh Vu Viên, chung quanh nhà liền được quay rào canh, chính là vì không cho con nhỏ tùy ý tới gần bờ biển, thậm chí còn nghĩ tới đổi chỗ ở.
Pudding đi chậm nhất, ngồi xổm xuống rất lâu mới chịu đứng dậy, có đôi khi còn không muốn, nũng nịu muốn anh trai kéo mình, đi đến một nửa liền muốn ba cõng, bàn về nũng nịu, Pudding không bao giờ thua.
Chạng vạng tối, ba người mới lục đục trở về, trong hai cái thùng nhỏ đều đầy hết, những vỏ sò này đều rất nhỏ, hoàn toàn không biết có thể làm gì, cũng không có chút thẩm mỹ, mạch suy nghĩ của con nít đích thật là kỳ lạ.
Về đến nhà, bảo mẫu mang hai đứa bé đi tắm rửa, Giang Mộ Trì ngồi vào bên cạnh Kiều Dư An, cô đang sửa ảnh.
"Quyển Quyển, ban đêm ăn cái gì?"
"Gió Tây Bắc đi." Kiều Dư An không ngẩng đầu, chăm chú sửa ảnh.
Giang Mộ Trì: "..."
"Quyển Quyển, em nói thẳng đi, Pudding có phải di truyền từ em hay không, tranh cãi và trở mặt vô cùng lợi hại." Giang Mộ Trì cũng không biết mình sống thế nào, địa vị sao càng ngày càng chênh lệch vậy? Anh cảm giác địa vị bây giờ của mình khả năng còn không bằng con thỏ trong lồng bên ngoài.
"Pudding là do anh quấn lấy em muốn sinh, em cũng đã nói có Vu Viên là được, con cái nhiều khó nuôi lắm, chính anh muốn thì giờ tự chịu đi."
Vu Viên hai năm này cũng hiểu chuyện chút, sau khi đi học biết điều chút, ngay từ đầu lúc lớn như Pudding, vô cùng nghịch ngợm, cô muốn bùng nổ luôn, vậy mà Giang Mộ Trì còn quấn muốn sinh một đứa con gái, Kiều Dư An nhìn Vân Đóa- con gái của anh trai vô cùng đáng yêu, nhất thời mềm lòng, nhưng đáng yêu cũng là của người khác nhà, nhà mình chính là Tiểu Bá Vương.
Pudding rất biết nói chuyện, đặc biệt rất biết lấy lòng người lớn, ông bà nội ông bà ngoại vô cùng thương yêu con bé, duy chỉ có ở trong nhà, là có bộ dáng dời sông lấp biển, quậy tưng bừng.
Kiều Dư An lười nhác quản, toàn nhét cho Giang Mộ Trì.
"Vợ, em cũng không an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh một chút." Giang Mộ Trì lộ ra biểu cảm ủy khuất tựa ở trên bờ vai Kiều Dư An: "Máy tính có gì đáng xem, có đẹp bằng anh không?"
"Cảm ơn, đẹp hơn anh, em đã nhìn anh đến phát chán, gần đây em xem tin tức, nghe nói có chuyên gia đề xướng một vợ nhiều chồng, cũng không biết lúc nào áp dụng, đến lúc đó em có thể tìm thêm mấy tiểu thịt tươi hay không."
Ngay trước mặt Giang Mộ Trì, Kiều Dư An nói đến chuyện này, Giang Mộ Trì xạm mặt lại, đưa tay ôm lấy cô: "Em cũng đừng nghĩ, tối thiểu nhất đời này em cũng không đợi được."
"Ai, em cũng cảm thấy, đáng tiếc, nói không chừng kiếp sau có thể gặp được." Kiều Dư An tiếp tục sửa ảnh, hoàn toàn không có để ý Giang Mộ Trì đen mặt.
"Quyển Quyển, anh phát hiện gần đây em rất gợi cảm." Giang Mộ Trì cúi đầu cắn một cái trên cổ của cô.
"Ui, Giang Mộ Trì, anh là chó hả, đau." Cô xô đẩy anh, nhưng không đẩy nổi.
"Ừm ừm, là chó vô liêm sỉ, đời này đều dựa vào em, còn muốn một vợ nhiều chồng, ban đêm không bao lâu liền hét lên bảo mệt, thể lực này của em, một cái cũng chịu không nổi." Không biết chuyện gì xảy ra, chủ đề bắt đầu có chút không thích hợp với thiếu nhi.
"Anh đứng đắn một chút." Kiều Dư An bị nói đỏ mặt, còn ở phòng khách, nói như vậy, bị người nghe thấy được có bao nhiêu xấu hổ.
"Anh rất đứng đắn, vợ anh cũng bắt đầu ghét bỏ anh, anh cảm thấy mình cần phơi bày một ít mị lực của mình." Giang Mộ Trì ôm chặt người: "Được rồi, cơm tối cũng không cần ăn, lên lầu làm việc đi."
"Anh đừng kiếm chuyện, sắp ăn cơm rồi." Kiều Dư An bị hù dọa: "Anh đừng làm vậy, em còn đang làm việc."
"Làm việc cũng vô dụng, làm xong chuyện chính sự lại làm việc tiếp." Giang Mộ Trì ôm cô đi lên lầu.
Kiều Dư An muốn giãy dụa nhưng giãy dụa không ra, sức lực của cô cùng Giang Mộ Trì chênh lệch vẫn còn có chút lớn.
Gặp được hai đứa bé ở trên bậc thang: "Mẹ, hai người đi đâu ạ?"
Chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, còn chạy lên lầu.
"Mẹ mệt, đi ngủ trước, các con đi theo dì ăn cơm trước, ăn cơm trở về phòng chơi, chớ quấy rầy ba mẹ."
Lời này của Giang Mộ Trì không chỉ là nói với hai tiểu bảo bối, cũng là nói với bảo mẫu.
"Vâng ạ, mẹ ngủ ngon."
Đại khái là đói bụng, nên rất biết điều.
Kiều Dư An lại hận không thể chui vào kẽ đất, trừng Giang Mộ Trì một chút, con nhỏ không hiểu chuyện, người lớn lại hiểu, mắc cỡ chết được.
"Đừng nóng vội, Quyển Quyển, lập tức đến phòng ngủ ngay." Giang Mộ Trì cong môi cười cười, lời này sao giống như là đang nói Kiều Dư An chưa thỏa mãn vậy?
"Xéo đi!"
"Ha ha ha."