Tiêu Diễn tham gia họp lớp khiến tất cả bạn bè đều kinh ngạc, từ trước đến nay cậu bạn này chưa từng có mặt ở bất kỳ buổi tụ hội nào của họ.
Học thần của hiện tại, thân phận đã không còn giống như trước kia nữa, đã là người của công chúng, một trong những doanh nhân trẻ thành đạt nhất cả nước.
Lúc Tiêu Diễn tiến vào bao sương, không ít bạn học đứng dậy bắt tay, chào hỏi, giao lưu.
Tiêu Diễn lịch sự chào hỏi, ánh mắt như có như không, nhìn về phía Lâm Sơ Tuệ.
Lâm Sơ Tuệ ban đầu đang ngồi trên ghế ăn snack tôm, thấy Tiêu Diễn tiến vào lập tức ném đồ ăn vặt đi, ngồi thẳng người, bật mode sẵn sàng đón địch.
Tiêu Diễn cất bước đi đến bên cạnh cô, Lâm Sơ Tuệ tức khắc đứng dậy ngồi chen vào giữa Lục Trì và Lục Điềm Bạch, biến đôi anh em song sinh nhà họ Lục thành hữu - tả hộ pháp bảo vệ mình.
Tiêu Diễn chần chờ một lát, sau đó đi đến một góc vắng người ngồi xuống cạnh Hứa Gia Ninh.
Hứa Gia Ninh khí định thần nhàn nhìn tên bội bạc đã bỏ rơi em gái hờ nhà mình bao nhiêu năm, ánh mắt ghét bỏ, lạnh lùng mỉa mai: “Sao lại tới đây?”
“Vì sao tôi không thể tới.”
“À Tổng giám đốc Tiêu là người bận rộn.” Hứa Gia Ninh cười lạnh: “Anh Tiêu đây lấy sự nghiệp làm trọng, chỉ là buổi họp lớp đơn thuần cũng phải tự đích thân đến sao, phái trợ lý đem tiền tới thanh toán cho bạn học bữa hôm nay là được rồi.”
Tiêu Diễn biết cậu bạn này đang muốn trút giận thay em gái, cho nên cũng chẳng so đo, bình thản đáp lại: “Có anh rể ở đây, còn cần gì em rể tính tiền chứ.”
Hai chữ “anh rể” này đương nhiên sử dụng cực kỳ đúng chỗ, khiến thần tình lạnh như băng của Hứa Gia Ninh hòa hoãn lại, có điều vẫn không thèm nói chuyện với Tiêu Diễn.
Lâm Sơ Tuệ thì thầm hỏi Lục Điềm Bạch: “Tiêu Diễn cũng đăng ký đến họp lớp?”
“Ừ.”
“Sao bà không báo tôi sớm.
Tôi còn không makeup để mặt mộc đến luôn.” Cô oán hận nhìn Lục Điềm Bạch: “Chúng ta còn là chị em tốt không vậy?”
Lục Điềm Bạch nhún vai, tỏ vẻ vô tôi: “Nè nè tôi bảo bà trang điểm hãy tới, là tại bà cứ khăng khăng nói gặp đám anh em cũ cần gì phải trang điểm, gội đầu.”
Lâm Sơ Tuệ: …
Lục Điềm Bạch tiếp tục nói: “Địa điểm đêm nay là cậu ta chọn, tất cả chi phí cũng là học thần thanh toán.”
“Tại sao lại để Tiêu Diễn phải trả hết.” Lâm Sơ Tuệ có hơi bất mãn: “Các bà khi dễ người ta hả, tiền nào mà chẳng phải vất vả mới kiếm được.”
“Ồ, sao tiền của người khác mà bà còn sót hơn tiêu tiền của mình thế.”
“Tôi là người bảo vệ chính nghĩa và công lý, chỉ nói những lời đúng đắn thôi.”
“Ỏ cứ mạnh miệng đi.”
Tiêu Diễn ngẩng đầu nhìn Lục Trì, Lục Trì hiểu ý nháy mắt lại, lập tức đứng dậy: “Anh em, anh em.
Mọi người cứ ngồi thế này cảm thấy rất nhàm chán đúng không? Hay chơi trò gì đi cho kích thích.”
“Trò gì?”
“OK.
Nào ai còn độc thân, mời giơ tay.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, liền có dăm ba người giơ tay.
Lâm Sơ Tuệ cũng không chút do dự giơ tay.
Tiêu Diễn nhìn cô một cái, cũng giơ theo.
Lục Trì đi đến bàn trà, rút ra một bộ bài, thoải mái nói: “Các cụ nói rất đúng: Phù sa không chảy ruộng ngoài.
Hôm nay chúng ta chơi trò tác hợp cặp đôi.
Dù gì anh em ta cũng là bạn học, hiểu hết về nhau rồi, có gì phải ngại.
Giờ tất cả những người còn FA lên rút một lá.
Những người nào rút được lá bài giống nhau đêm nay coi như trở thành một đôi, thử tìm hiểu đối phương, biết đâu lại thành cặp, anh em thấy ok không?”
Lâm Sơ Tuệ lập tức rụt tay, cái trò mèo gì thế.
Vô vị.
“Được.”
“Ok liền.”
“Hay đấy cái này vui.”
Các bạn học chung quanh dường như cực kỳ hưởng ứng, Lâm Sơ Tuệ nhìn về phía mấy bạn gái xinh đẹp trong góc phòng, có vẻ cũng tình nguyện tham gia.
Tại sao lại đến mức… cái trò chơi xàm lìn này, các bạn ấy tình nguyện ghép đôi 1 đêm với mấy tên con trai chó cũng không thèm trong lớp thật hả?
Nhưng rất nhanh Lâm Sơ Tuệ đã chú ý đến ánh mắt của mấy người, các bạn nữ đều ý vị thâm trường hướng về phía Tiêu Diễn.
Cô đột nhiên nhớ ra, đúng rồi Tiêu Diễn vẫn còn độc thân.
Trong nháy mắt, tâm tình Lâm Sơ Tuệ cực kỳ khó chịu.
Lục Trì cực kỳ thành thục tráo bài, hỏi cô: “Sơ Ca bà giơ tay lên lại bỏ tay xuống, rốt cuộc là muốn chơi hay không muốn chơi đây?”
“Trò chơi nhàm chán này, tôi đương nhiên…”
Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Diễn một cái.
Ánh đèn trong bao sương mờ mờ ảo ảo, cổ áo phía trên mở hai nút để lộ xương quai xanh tinh tế, đẹp đẽ.
Anh đang cúi đầu nói chuyện với mấy bạn học xung quanh, khóe miệng ngậm lấy nụ cười ung dung, tuấn tú.
Các bạn nữ ngồi cạnh nước miếng cơ hồ sắp chảy thành bát.
Lâm Sơ Tuệ lập tức khẳng khái đáp: “Đương nhiên là chơi rồi, đang độc thân mà.”
“Vậy bắt đầu thôi.”
Lục Trì đảo bài, phát cho từng người.
Các bạn học tham gia có tầm 17, 18 người, ít nhất cũng sẽ có một cặp rút giống được đôi, mọi người nhìn lá bài trong tay, thoáng khẩn trương.
Lâm Sơ Tuệ nhìn Lục Điềm Bạch, cô bạn rút đúng cây 9 rô.
“Hiện tại mọi người báo tên quân bài mình rút được đi.”
“Át bích, K cơ, 5 cơ, 2 tép…”
Đến phiên Tiêu Diễn, ngón tay thon dài cầm lá bài nhẹ nhàng đặt xuống bàn, cả đám con gái rướn người, châu đầu lại xem.
“J bích.”
Các bạn nữ đều rống lên tiếng hận, nhao nhao ném bài đi, chỉ có Lâm Sơ Tuệ thoáng sững sờ nhìn cây J cơ trong tay mình, lẩm bẩm: Sao có thể trùng hợp đến vậy????
Cô lập tức đưa mắt nhìn Lục Trì, hoài nghi tên anh em thối này của mình giở trò.
Lục Trì tỏ vẻ vô tội, thuần khiết, ngạc nhiên hô lên: “A, có 1 đôi duy nhất bốc bài giống nhau là Lâm Sơ Tuệ và học thần.
Đúng là duyên số!”
Khóe miệng Lâm Sơ Tuệ giật giật, tên lừa gạt này, ông thiết kế trò này chả lẽ còn không rõ tại sao à?
Cô đặt cây J cơ xuống, nói: “Lần này chắc chắn có gian lận, không tính.”
“Ai gian lận?”
“Chính là ông.” Lâm Sơ Tuệ chỉ vào mặt Lục Trì: “Đừng tưởng tôi không biết ông ôm đùi vị kim chủ nào?”
“Sơ Ca, bà có phải hơi tự mình đa tình không?” Lục Trì nhún vai: “Nếu không muốn tuân thủ quy tắc trò chơi bà hoàn toàn có thể bỏ quyền mà.”
“Có thể bỏ quyền.”
“Đương nhiên, bà tự phạt 5 chén là có thể bỏ quyền.
Nhường cơ hội hẹn hò với học thần cho người khác.
Ở đây chúng tôi không thiếu nam thanh, nữ tú tình nguyện đâu.”
Một đám nữ sinh mong đợi chăm chú nhìn Lâm Sơ Tuệ.
Lâm Sơ Tuệ: …
Cô vội vàng cầm quân J cơ lên, đấu tranh một lúc, cuối cùng làu bàu nói: “Chơi thì chơi, ai sợ ai.”
“Được rồi.” Lục Trì cười gian nói: “Vậy bắt đầu đi.”
“Bắt đầu như thế nào.”
“Yêu đương đi.”
“Làm sao yêu đương?”
Lục Trì: “Trước kia bà yêu đương với cậu ta thế nào, giờ làm thế.”
“...”
Lâm Sơ Tuệ kỳ quái nhìn tên bạn thân não heo của mình một cái.
Tiêu Diễn ngược lại có vẻ vô cùng thoải mái, phong tình nhìn cô, mỉm cười, vẫy tay với Lâm Sơ Tuệ: “Bạn gái, qua đây ngồi nào.”
Anh đã chủ động mời… Lâm Sơ Tuệ lề mà lề mề đi tới.
Tiêu Diễn cực kỳ tự nhiên nắm cổ tay cô, hai người ngồi cùng một chiếc salon.
Tiêu Diễn cố tình dựa sát vào cô, Lâm Sơ Tuệ cảm giác nhiệt độ xung quanh như nóng dần lên.
Lâm Sơ Tuệ rút tay khỏi tay anh, thì thào nói: “Có phải anh mua chuộc Lục Trì trước rồi?”
“Ừ.” Tiêu Diễn thẳng thắn đáp: “Lấy lợi dụ cậu ta.”
“Vô vị.”
“Đúng rất vô vị.”
Lâm Sơ Tuệ nheo mắt thấy vết máu bầm bên khóe miệng anh.
Trong bao sương ánh sáng lờ mờ, cho nên tất cả mọi người đều không chú ý thấy.
Cô kìm lòng không đậu, đưa tay nâng cằm anh lên, xác định rõ vết bầm do bị đấm.
“Ai đánh anh?” Lâm Sơ Tuệ nhạy cảm hỏi: “Ai bắt nạt anh?”
Tiêu Diễn quay đầu đi chỗ khác, lau lau vết máu khô: “Không sao.”
“Vừa rồi anh gặp Tần Nại bên ngoài, đúng không?”
Nói rồi cô lập tức rút điện thoại, định gọi giáo huấn cậu ta một trận, Tiêu Diễn thuận thế đoạt lấy, nói: “Hôm nay là ngày chúng ta hẹn hò, anh không muốn lãng phí một giây phút nào cho người thứ ba.”
Lâm Sơ Tuệ cũng không cố chấp, đưa tay chạm nhẹ lên miệng vết thương: “Cuối tuần anh có buổi ra mắt sản phẩm mà, đúng không?”
“Ừ suýt quên mất.” Tiêu Diễn cười nhạt: “Hay là cảnh sát Lâm tới làm phụ tá riêng cho anh, anh nhất định sẽ trả lương thực hậu hĩnh.”
Lâm Sơ Tuệ buông lỏng cảnh giác, cười giỡn: “Tổng giám đốc Tiêu định trả cho tôi bao nhiêu.”
“Toàn bộ tiền lương hiện có của anh có và các loại cổ phần, cổ phiếu anh đang sở hữu, đủ không?”
“Không ham tài sản của đại tư bản.”
“Chăm chỉ cố gắng bấy lâu nay, dường như… tất cả những gì có được chỉ là của cải ngày càng nhiều thêm.” Tiêu Diễn bất đắc dĩ nói: “Thật thảm bại.”
“Tiêu Tổng, có thể ngừng khoe mẽ sự giàu có của bản thân không?” Lâm Sơ Tuệ khinh bỉ nói: “Anh là tổng giám đốc kiêm người sáng lập chính của công ty công nghệ triển vọng nhất Trung Quốc, là ngôi sao của ngành AI cả nước.
Còn trẻ đã lọt vào danh sách những người giàu nhất Trung Quốc.
Đám bạn học trong lớp có ai không mơ ước được như anh? Nhưng có mơ cũng không làm nổi.”
“Vậy còn em?”
“Tôi cái gì?”
“Đối với em, anh thế nào?” Tiêu Diễn nhìn cô, vô cùng chân thành nói.
Lâm Sơ Tuệ cúi đầu nghĩ ngợi, rốt cuộc vẫn thành thật trả lời; “Trước kia vẫn luôn cố gắng đuổi theo anh, đứng cạnh anh.
Nhưng những năm này, tôi nhìn bóng lưng anh chậm rãi rời xa, cuối cùng đến cả bóng lưng cũng chẳng thấy nữa.”
Không hẳn là biến mất, cũng không thể coi như chưa từng có, chỉ là không thấy được người kia nữa.
Tối nay dưới ánh đèn mông lung, mượn cơ hội này, Lâm Sơ Tuệ dứt khoát nói hết ra những cảm xúc đè nén trong lòng: “Tôi cố gắng như thế để đuổi kịp anh, nhưng anh vẫn rời đi, bỏ tôi lại… không muốn quan tâm tôi nữa.”
“Anh không…” Tiêu Diễn đau lòng, giọng trầm xuống, có chút khó khăn đáp lại: “Em biết anh không phải không cần em, không muốn ở bên em.
Trước chưa từng nghĩ thế, giờ càng không hề nghĩ thế.”
Anh chỉ muốn biến bản thân trở nên ưu tú hơn, tốt hơn, để xứng với người con gái tốt đẹp này.
“Vậy nếu như tôi không đợi anh nữa, đến bên người khác thì sao?”
“Vậy anh sẽ chờ em.” Tiêu Diễn chém đinh chặt sắt nói: “Chờ em chia tay.”
“Thế nếu chúng tôi không chia tay?”
“Vậy sẽ chờ em ly hôn.”
“Vậy nếu tôi và người đó không ly hôn thì sao?”
Tiêu Diễn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng đáp: “Vậy thì chờ tên đó chết đi.”
“...”
Tên này, nói mấy lời đó mà có thể nghiêm túc như vậy, như thể thực sự nghĩ thế.
Lâm Sơ Tuệ không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, quan sát vết thương của anh, nói: “Đi ra tiệm thuốc mua thuốc tiêu sưng bôi thôi, cuối tuần anh có buổi trưng bày, giới thiệu sản phẩm để người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty.”
“Tuân mệnh, bạn gái.”
“Đừng có nói bậy.”
Lâm Sơ Tuệ kéo anh đứng dậy, Tiêu Diễn một mực nghe lời, ngoan ngoãn đi theo cô, rất có dáng vẻ phụ xướng phu tùy.
Đám bạn bè sau lưng hô hào: “Này hai người đi đâu đấy?”
Lâm Sơ Tuệ quay đầu: “Không phải hôm nay chúng tôi là tình nhân một đêm à.
Vậy cũng phải cho người ta không gian riêng tư để bồi đắp tình cảm chứ.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Lục Trì đã nhận thù lao, tất nhiên sẽ hoàn thành ‘nhiệm vụ’ một cách hoàn mỹ nhất, đây là đạo đức nghề nghiệp, vì vậy lập tức mau miếng nói: “Hai người nhớ quay phim lại báo cáo tình hình thực tế nhé.
Đừng ăn gian.”
“Quay gì mà quay…”
“Lâm Sơ Tuệ đang định