“Mẹ, Tư Thành đã sửa sang nhà mới xong rồi, ngày mai con sẽ giúp mẹ làm thủ tục xuất viện”.
Về đến phòng bệnh, Hạ Phương nhẹ nhàng lên tiếng.
Mẹ đã ở bệnh viện này hơn sáu năm, lúc trước Hạ Phương không thể chăm sóc, sức khoẻ của mẹ cũng không thể chậm trễ, nên chỉ có thể ở lại bệnh viện mới đảm bảo được sức khoẻ cho bà.
Không ngờ mới đây mà đã sáu năm rồi. Sáu năm qua, mẹ gần như coi bệnh viện như là nhà.
Cũng may lúc trước Tiết Lan Hâm có năng lực, trong tay vẫn còn chút tiền, còn có cả hoa hồng của Hạ Thị, nếu không thì e rằng đã không đóng nổi viện phí bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi.
Hạ Phương vẫn luôn thấy áy náy với mẹ, dù sao mấy năm qua một mình mẹ ở trong nước sống rất khó khăn, cô lại không giúp được gì cả.
Cũng may đã có thể cố gắng vượt qua rồi.
Quan trọng nhất là sức khoẻ của mẹ không còn vấn đề gì nữa, Hạ Phương cũng yên tâm.
“Được, xuất viện cũng được. Dù sao bây giờ cũng chỉ cần nghỉ ngơi là được, ở bệnh viện hay ở nhà cũng như nhau cả”, Tiết Lan Hâm khế thở dài, nhìn mọi thứ quen thuộc trong phòng bệnh, không có lưu luyến, chỉ có vui vẻ và yên tâm.
Bà ấy rất nhớ cuộc sống như một người bình thường, đặc biệt là chuyện liên quan đến Hạ Thị, mấy năm qua bị đè nén, bà đã muốn ra ngoài từ lâu.
Hạ Thị là một tay bà ấy gây dựng, là thứ thể hiện năng lực của bà ấy, cũng là sự cố chấp và kiên trì cuối cùng của bà ấy.
Nhìn thấy Hạ Thị bị Hạ Khánh Dương làm cho sắp phá sản đến nơi lại không thể làm gì, bà ấy thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Khó khăn lắm mới khoẻ lại, cuối cùng bà ấy cũng có thể ra ngoài một lần nữa, chấn chỉnh lại Hạ Thị rồi.
“Phải khác chứ”, Hạ Phương rót cho bà một ly nước, Ï ệ không tránh được có vài người làm ầm ï bên ngoài, làm phiền mẹ nghỉ ngơi, về nhà chúng ta có vườn rộng của riêng mình, vừa an toàn vừa tiện lợi”.
Sau đó, Hạ Phương lại nói: “Con còn chuẩn bị cho. mẹ một thùng tắm, trở về có thể pha nước thuốc để tắm, T†ăng cường thể chất của mẹ, sau đó sẽ không dễ dàng bị bệnh nữa”.
Tiết Lan Hâm vui mừng nhìn Hạ Phương: “Vẫn là cục cưng của mẹ hiểu mẹ nhất, sau này mẹ chỉ có thể trông cậy vào con thôi, cục cưng”.
Hạ Phương cười nói: “Được, sau này trở về Hạ Thị, chắc chắn mẹ sẽ giúp nó phát triển trở lại, đến lúc đó mẹ. cũng đâu cần dựa vào con nữa? Hơn nữa con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ không dựa vào con thì dựa vào ai đây?”
Tiết Lan Hâm dịu dàng xoa đầu Hạ Phương: “Mẹ chỉ đang khen cục cưng của mẹ giỏi thôi, mấy năm qua chắc còn đã chịu nhiều vất vả ở bên ngoài rồi đúng không, sau này mẹ sẽ cố gắng để không trở thành gánh nặng của coi”.
“Mẹ nói linh tinh gì thế, có một gánh nặng như mẹ là niềm tự hào của con”.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc thì Tư Thành mang đồ ăn đến.
Cả nhà ăn bữa tối, sau đó bắt đầu nói về chuyện dọn nhà.
“Bên phía biệt thự chắc cần hai ngày nữa mới có thể sửa sang lại toàn bộ, nếu mẹ không ngại thì đến biệt thự của con ở trước, căn bên vịnh Tỉnh Hà để trống một thời gian, sau đó hẳn dọn sang”.
Tư Thành dịu dàng nói. Tiết Lan Hâm lắc đầu: “Không sao, chẳng phải hai đứa ở trong căn hộ nhỏ bên kia à? Nếu không chê thì mẹ qua đó ở cùng hai đứa mấy ngày là được”.
Hạ Phương đáp: “Căn hộ chỉ có ba phòng, hơi chật, mẹ, mẹ vừa mới khoẻ lại, đến biệt thự của Tư Thành ở đi.
Tiết Lan Hâm cố chấp nói muốn ở trong căn hộ của mình, Hạ Phương cũng hết cách, chỉ có thể bảo Tư Thành tìm người dọn dẹp lại căn hộ.
Tư Thành tích cực một cách bất ngờ, lập tức đi xử lý, thậm chí khoé miệng còn vươn ý cười.
Mới đầu Hạ Phương không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mãi đến tối trở về, thấy anh chuyển toàn bộ đồ trong phòng anh vào phòng cô, nói Tiết Lan Hâm về nhà cần giúp việc chăm sóc, chỉ có thể nhường lại phòng của anh, hai người chịu khó ở cùng nhau một phòng.
Lúc này Hạ Phương mới biết thì ra người này chỉ đợi có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một phòng với cô thôi.
“Chúng ta kết hôn được một khoảng thời gian rồi, nếu không ở chung, mẹ đến đây nhìn thấy còn tưởng chúng ta không hoà thuận đớ, thấy Hạ Phương tỏ