*Trước tiên Cố Thừa Diệu đi vào phòng của Phàm Phàm, xem hết mấy cuốn album ảnh còn lại.
Lật từng tấm hình trong những cuốn album cẩn thận dán, cắt ép tỉ mỉ kia, cho dù trong lòng có khó chịu bao nhiêu, anh đều muốn cảm ơn Triệu Bách Xuyên. Toàn bộ thời gian trên đây, đều ghi chú rất rõ ràng.
Chụp lúc nào, chụp ở đâu.
Còn có lời bình luận đối với Cố Dịch Phàm.
Album viết vô cùng tường tuận, khiến Cố Thừa Diệu lại một lần nữa cảm giác được mình đã tham dự vào quá trình trưởng thành của Cố Dịch Phàm.
Nhất là những bức hình chụp ở bệnh viện. Càng khiến cho trái tim anh chua xót theo.
,
Tính toán thời gian ở trong nước, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc về nhà họ Cố.
Ở bên kia địa cầu, vừa vặn là sáng sớm. Cố Dịch Phàm vừa mới rời giường không lâu, nhận được điện thoại của ba bé rất vui vẻ.
Biết Diêu Hữu Thiên đang ngủ, cũng không nói nhất định muốn nói chuyện với Diêu Hữu Thiên, chỉ ra lệnh cho Cố Dịch Phàm, bảo anh nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt.
"Mẹ quay về con sẽ xem đấy, nếu như thiếu mất một cọng tác, con sẽ nhổ một cọng trên đầu ba."
Cố Dịch Phàm uy hiếp rất không khách sáo.
,
Cố Thừa Diệu đổ vạch đen đầy đầu: "Vậy nếu như mẹ con ức hiếp ba, con có giúp ba không?"
"Không giúp. Mẹ con ức hiếp ba, đó là vì ba xứng đáng." Cách điện thoại, Cố Thừa Diệu không nhìn thấy được biểu cảm của Cố Dịch Phàm, nhưng gần như có thể tưởng tượng ra được.
Dáng vẻ hiện giờ của bé.
Kiều Tâm Uyển nhận lấy điện thoại từ tay Cố Dịch Phàm, lại dặn dò mấy câu, không ngoài những chuyện bảo Cố Thừa Diệu chăm sóc Diêu Hữu Thiên thật tốt.
Cố Thừa Diệu rất ai oán, trong lòng mẹ và con trai, địa vị của anh đều không bằng được Diêu Hữu Thiên.
Có điều anh vẫn rất vui vẻ cúp điện thoại.
,
Xem lại những cuốn album kia một lần nữa, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Đây là con trai của anh, và cả vợ của anh.
Bây giờ bọn họ đều ở bên cạnh anh, thật là tốt.
Thời gian đã qua một giờ đêm. Ngáp một cái muốn về phòng, khi đi qua trước một cánh cửa mà ngày hôm nay đến đây vẫn chưa từng mở ra, bước chân dừng một chút.
Đây là, phòng của Triệu Bách Xuyên, hôm nay Diêu Hữu Thiên đã thu dọn phòng bếp và phòng khách dưới lầu một lần.
Chỉ ngoại trừ nơi này, suy nghĩ một chút, vẫn đẩy cửa bước vào.
,
Căn phòng màu xám nhạt, không có trang trí dư thừa.
Toàn bộ vật dụng đều phủ vải chống bụi, thật ra cũng không có gì để xem.
Có điều Cố Thừa Diệu theo bản năng đi đến trước tủ đầu giường, xốc vải chống bụi ở phía trên lên.
Khung hình mặt trên úp xuống đã xuất hiện trước mặt anh.
Đưa tay ra xoa mũi, anh vẫn cầm khung ảnh kia lên nhìn một cái.
,
Cùng nội dung với khung hình đặt trong phòng của Diêu Hữu Thiên. Nhưng tạo hình lại không giống.
Cố Dịch Phàm ở giữa, Diêu Hữu Thiên và Triệu Bách Xuyên mỗi người một bên hôn má bé.
So với một nhà ba người bọn họ, nhìn còn giống một nhà ba người hơn.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu, không nhịn được đã hơi đen.
Nhẫn nhịn nửa ngày mới không đập vỡ cái khung ảnh kia, xé toang tấm hình bên trong.
,
Anh không lập tức quay về phòng, mà đứng đó bất động.
Màn đêm, hơi lạnh, giống như trái tim anh lúc này.
Đột nhiên rất muốn tìm ra một số chứng cứ Triệu Bách Xuyên không hoàn mỹ.
Khiến anh ít nhất có thể biết được, Triệu Bách Xuyên cũng là một người phàm.
Để anh có thể bày những chứng cứ đó ở trước mặt Diêu Hữu Thiên, để cô biết thật ra Triệu Bách Xuyên là một tên xấu xa.
Bản thân anh biết rất rõ, ý nghĩ này rất buồn cười, nhưng mà, lại không kiềm chế được.
Tủ quần áo, tủ đầu giường, đều bị anh lật tung lên, nhưng chẳng có gì.
Chiếc bàn duy nhất trong phòng, kéo ngăn kéo ra đều là một số đồ đạc không quan trọng.
Mãi đến khi kéo đến ngăn cuối cùng, phát hiện ngăn kéo đó đã khóa.
,
Nheo mắt lại, Cố Thừa Diệu giống như đã tóm được nhược điểm gì đó, có lẽ, những gì có thể chứng minh Triệu Bách
Xuyên không quang minh lỗi lạc như thế, đang ở đây.
Mở khóa đối với anh mà nói rất dễ dàng.
Anh gần như không phí chút sức lực nào đã mở được ngăn kéo ra.
Bên trong đặt mấy quyển sổ ghi chép rất chỉnh tề.
Híp mắt lại, anh tiện tay cầm một quyển đặt dưới cùng lên.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Thời tiết, âm u.
Gió trên biển rất to. Thổi lên mặt người rất khó chịu.
Thuyền đã đi trên mặt biển ba ngày rồi. Thiên Thiên vẫn hôn mê bất tỉnh.
Phát súng đó, rất nặng, mặc dù bác sĩ nhiều lần bảo đảm, nói cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng tâm trạng tôi, vẫn rất nặng nề
Cô ấy còn mang thai, lại trúng đạn, sẽ thế nào? Tôi cũng không biết.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, trái tim khẽ đau đớn, nhớ đến lúc biết mình sắp chếp, cô ấy ôm lấy tôi, an ủi tôi, nói với tôi phải sống tiếp.
Không nhịn được nắm lấy tay cô ấy: "Em cũng phải sống tiếp. Thiên Thiên, nhất định phải sống tiếp.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Thời tiết, quang đãng.
Cuối cùng trên mặt biển không còn mưa nữa.
Buổi sáng, tôi nhìn thấy mặt trời mọc lên từ mặt biển.
Cảnh mặt trời mọc đẹp như thế, tôi hi vọng Thiên Thiên có thể tỉnh lại, cùng với tôi, xem cảnh mặt trời mọc này.
Mà vào lúc này bác sĩ đã mang đến tin tức tốt, cô ấy tỉnh rồi.
Trời cao phù hộ, cuối cùng cô ấy đã nghe thấy lời khẩn cầu của tôi. Cô ấy sống rồi, cô ấy sống rồi.
Mặc dù cô ấy chỉ nói với tôi mấy câu, đã lại ngủ thiếp đi, nhưng đối với tôi mà nói, đã là tin tức tốt nhất rồi.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Thời tiết, quang đãng.
Thiên Thiên rất bất mãn với tôi, cô ấy bảo tôi đi soi gương, cô ấy nói hình tượng hiện giờ của tôi, có thể đi đóng Vampire đại chiến cương thi rồi.
Tôi nhìn mình trong gương, cũng muốn cười.
Bảy ngày, tròn bảy ngày. Tôi giống như một tên ngốc, trông chừng cô ấy, nóng lòng muốn cô ấy lập tức tỉnh lại.
Thì làm sao có thời gian chú ý đến hình tượng của mình?
Sửa soạn cho mình khá hơn một chút, rồi lại đi thăm Thiên Thiên, câu đầu tiên của cô ấy không phải là nói với tôi, mà là nói với vị bác sĩ vẫn luôn đi cùng chúng tôi.
"Bác sĩ, tay nghề của ông tốt như vậy, cũng chữa giúp anh ấy một chút đi. Anh ấy bị bệnh rồi, ung thư dạ dày giai đoạn giữa."
Cơ thể tôi chấn động, bảy ngày, tròn bảy ngày, ngày đêm lo lắng cho cô ấy, khiến tôi đã quên mất, tôi là một người đang sinh bệnh.
Càng kinh ngạc hơn là cô ấy vừa tỉnh lại, tinh thần vừa mới tốt một chút, đã quan tâm đến sức khỏe của tôi.
Mà lúc này rõ ràng cô ấy còn yếu ớt như vậy, ngay cả ngồi dậy ăn cơm cũng có chút khó