Heinz khởi hành tới Bụi Gai, Sầm Dao cũng được hộ tống về viện khoa học.
Viện khoa học cung cấp chỗ ở cho Sầm Dao trong thời gian nghiên cứu, lượng người bảo vệ y cũng gia tăng, thay phiên nhau. Hành trình của Sầm Dao bị giám sát nghiêm ngặt, tháng ngày nhàn nhã đi căn tin từng khu ăn chực một đi không trở lại, ba bữa cơm đều do người chỉ định mang tới, thậm chí muốn nói chuyện với người ngoài cũng phải xin phép Adrian.
Có điều Sầm Dao cũng không tới mức không chịu được, hồi bé y còn bị giám sát ghê hơn nhiều. Sầm Dao làm quen rất nhanh, điều duy nhất y không hài lòng là không được gặp Heinz.
Hồi bé Sầm Dao từng có thời gian bị đầu não nhồi nhét quan niệm "tình yêu". Đầu não thật sự là lao lực vì y, do Sầm Dao lớn trước tuổi và có trí thông minh vượt trội, nó rất sợ mình đã sáng tạo ra một sinh vật gốc cabon có ý thức của con người nhưng lại không có tình cảm.
Sầm Dao còn nhớ hồi ấy đầu não giải thích đủ loại khái niệm liên quan tới "tình yêu" trong từng lĩnh vực, cái khắc sâu nhất là: "Theo tâm lý học, yêu là nhiệt liệt khẳng định bản chất của người khác, tích cực thành lập quan hệ với người khác, là sự kết hợp lẫn nhau trên nền tảng hai bên đều duy trì độc lập và tính cá nhân hoàn chỉnh."
Khi ấy, Sầm Dao thờ ơ. Y không tin nhiệt liệt khẳng định người khác, cũng không tin sẽ có một ngày mình lại tích cực thành lập quan hệ, thậm chí là kết hợp thể xác lẫn tinh thần với một ai khác. Thế nhưng, chính ở hiện tại, tách ra với Heinz được một tuần, Sầm Dao phát hiện, thế giới của mình, hình như, đúng là có một chút khác biệt.
Y trồng cả vườn hoa hồng, hương hoa, màu hoa, mọi thứ xoay vần điên đảo trong đầu y. Hoa tựa như vạn vật, vạn vật lại không còn là vạn vật. Nhìn hạt mưa nhỏ xuống y sẽ nghĩ tới nụ hôn của Heinz, nhìn trời xanh treo ngược trên mặt hồ y sẽ nghĩ tới đôi mắt Heinz, nhìn rừng cây bị gió thổi rì rào y sẽ nhớ vòng tay Heinz ôm mình. Vạn vật đan xen vào nhau, nối liền với giác quan, thay thế định nghĩa ban đầu của Sầm Dao về chúng. Thậm chí Sầm Dao còn tiếp xúc với văn học - thứ y tự nhận chẳng thấm được. Một buổi hoàng hôn dịu êm, nắng chiều đỏ rực rải đầy Tháp Trắng của viện hoa học, Sầm Dao ngồi trên đài quan sát cao cao, đọc thơ tình cho Heinz ở cách 1000 năm ánh sáng.
"Anh sẽ mang xuống cho em những bông hoa hạnh phúc từ trên núi,
những đoá hoa chuông, những cành phỉ màu hạt dẻ
và chiếc giỏ thô mộc chứa đầy những chiếc hôn
Anh muốn ---"
Sầm Dao khựng lại, khẽ cười hỏi: "Anh muốn, làm với em những điều như mùa xuân làm với cây anh đào."
Đọc xong y khoái chí tợn, vung vẩy chân hỏi: "Heinz, mùa xuân làm gì với cây anh đào thế?"
Heinz mới trở lại phòng kí túc, đang vừa nhìn màn hình vừa cởi áo khoác quân phục, nghe vậy giơ tay lên xắn ống tay áo, cười bảo: "Chúng ta từng làm rồi mà?"
Sầm Dao càng thích ý, y tựa vào bậc thềm đá cẩm thạch của đài quan sát, câu được câu không nói chuyện với Heinz. Đoàn đại biểu của Liên Bang đã tiến hành vòng đàm phán thứ nhất với Đế Quốc, không có gì bất ngờ, hai bên đều không vừa lòng. Vòng đàm phán thứ hai sẽ diễn ra ở tinh hệ thứ tư, vào 9 giờ sáng ngày 12, Heinz sẽ cùng đoàn trưởng đoàn đàm phán của Liên Bang tham
dự.
"Em xem trực tiếp lúc anh đàm phán đấy." Sầm Dao bảo: "Dữ ghê, chẳng trách lần thứ hai cũng muốn anh góp mặt."
"Dữ à?" Heinz nói: "Anh dữ chỗ nào?"
"Khí thế của anh lúc đàm phán kiểu nói câu nào trái ý là sẽ rút súng ngay." Sầm Dao gập chân, áng mây nơi chân trời đằng xa tựa lụa, gió chiều êm ả len lỏi qua mái tóc đã hơi dài của Omega. Y tiện tay gạt phần tóc đang che mắt: "Anh lúc lạnh mặt bàn điều kiện đáng sợ thật đấy, nhưng mà cũng rất đẹp trai."
"Vậy em tốt nhất đừng thấy anh lúc thẩm vấn." Heinz nhận tài liệu Andrew gửi trên EP, hỏi: "Dự án không thuận lợi à?"
"Thế mà anh cũng nhìn ra." Sầm Dao ôm đầu gối: "Em với Adrian có bất đồng về vấn đề hệ thống hộp số truyền lực, nhưng chỉ là vấn đề nhỏ thôi." Rõ ràng y không muốn nói mấy chuyện phá bầu không khí này với Heinz, chuyển chủ đề: "Đàm phán lần hai xong anh có về được không?"
"Khả năng cao đàm phán lần hai cũng sẽ thất bại. Đế Quốc không muốn buông quyền tuần tra Bụi Gai, mà bộ trưởng ngoại giao của Đế Quốc không chỉ một lần khẳng định tạm ngừng hòa đàm giữa hai nước." Heinz nói: "Một tháng sau chắc chắn sẽ có chiến tranh, anh sẽ tranh thủ đàm phán xong về một chuyến."
Sầm Dao không nói, quay ống kính về phía hoàng hôn. Heinz xử lý giấy tờ một hồi mới phát hiện không có tiếng động, hắn hiếm khi hốt hoảng, vội gọi: "Dao Dao?"
Sầm Dao không đáp, Heinz đặt giấy tờ xuống, xoa dưới mũi, ấm giọng gọi: "Dao Dao, em giận à?"
Sầm Dao ừ, bổ sung: "Nhưng không phải là giận anh." Giọng y buồn buồn: "Anh đừng nói gì hết, em đang hơi khó chịu."
Trái tim Heinz như sắp nhũn ra vì giọng điệu ấm ức của Omega. Họp xong hắn vẫn quá bận, rồi quá nhiều văn bản cần chuẩn bị cho lần đàm phán tới, lúc nói chuyện khó tránh khỏi phân tâm. Sầm Dao hiếm khi để ý những việc nhỏ nhặt này, Heinz lại càng cảm thấy mình không đủ tận tâm. Suy tư một hồi, hắn dỗ dành: "Anh xin lỗi Dao Dao, khó chịu gì em có thể nói với anh không? Là vì anh không thể về đúng hẹn à?"
"Không cần xin lỗi." Sầm Dao nói xong lại im lặng, mãi sau mới xoay ống kính về: "Em chỉ là đột nhiên làm mình làm mẩy thôi. Rõ ràng anh bận như thế, em còn phí thời gian làm anh phải dỗ em."
Heinz sửng sốt, đột nhiên phát hiện cả hai đều là kẻ ngốc trong chuyện yêu đương, vụng về mò mẫm yêu nhau, rõ ràng chỉ cần một câu là có thể giải quyết.
"Dỗ em không phải chuyện phí thời gian, em cũng không phải đang làm mình làm mẩy. Được rồi." Heinz nói chậm lại, hắn nhìn Sầm Dao trong màn hình, nở nụ cười: "Thật ra ý anh là, anh rất nhớ em."
Ráng chiều dịu dàng dường như bị gió thổi tan đi đôi chút, Sầm Dao tủm tỉm. Y nhìn đám Alpha bảo vệ mình ở đằng sau mắt nhìn mũi nhìn nhìn tim, xoay người lại, vô thức cậy móng tay, lí nhí: "... Em cũng nhớ anh."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Thơ xuất xứ từ Pablo Neruda*.