Sự tê dại và ngứa ngáy lan từ mu bàn tay tới toàn thân, Heinz nhìn thẳng vào mắt Sầm Dao, yêu thương và dịu dàng trong đó gần như khiến hắn tan rã. Tâm trí Heinz lúc này sinh ra một ý nghĩ kinh khủng và yếu ớt, hắn muốn khuất phục trước tình yêu dịu dàng ấy.
Sầm Dao mỉm cười nhìn hắn, giọng nói cũng mềm mại: "Heinz, anh xấu hổ à?"
Yết hầu Heinz chuyển động, một cảm giác chát chúa không thể diễn tả xông lên cổ họng và chóp mũi, hắn chợt nhận ra, mình đang run rẩy.
Sầm Dao vẫn nắm tay hắn, lòng bàn tay Heinz có một vết thương mới, sâu tới mức thấy xương. Loại tổn thương này với Heinz là chuyện thường ngày, chỉ là sợ dọa tới Sầm Dao nên mới dùng máy chữa trị che giấu. Nhưng giờ phút này, hai tay được Sầm Dao nâng niu trân trọng giơ lên, Heinz mới biết hóa ra vết thương đau tới vậy.
"Cha nuôi em, Kitahara Aosuke, chắc chắn anh đã từng nghe tên ông ấy. Tên của cha nuôi và Adrian xuất hiện trên trang đầu tiên của cuốn tóm tắt kĩ thuật điều khiển cơ giáp. Tiết đầu tiên anh học ở trường quân đội, cái tên đầu tiên, không phải ông ấy thì sẽ là Adrian." Sầm Dao cúi đầu, êm ái cầm tay Heinz: "Mà trong những năm tháng em có kí ức, khi mà ông còn chưa qua đời trong sự kiện Sao Lăng Vân, ấn tượng của em về ông ấy, luôn là đau khổ."
"Hệ liệt G17 so với G16 là một bước nhảy vọt, với bước nhảy này, Liên Bang giành được thắng lợi tuyệt đối trong cuộc chống trả ngoại xâm 30 năm trước. Nhưng trận thắng đó, 100 nghìn người đã hi sinh." Sầm Dao làm Heinz mở tay ra, ngón tay chậm rãi vuố.t ve vết thương của hắn: "Mà điều khiến cha em sụp đổ là, sau đó Liên Bang đã lợi dụng đội ngũ cơ giáp với hệ thống G17 tinh anh, kéo quân vào chính phủ Ogilvy ở tinh hệ số 8, đồ sát hai đảng. Hệ thống G17 ra đời trở thành chiếc hộp Pandora. Liên Bang từ người tự vệ trở thành kẻ tàn sát."
Cơn đau trong lòng bàn tay chuyển thành ngứa ngáy, nhưng Heinz không dám rút tay về, hắn chỉ cuộn ngón tay lại, nắm tay Sầm Dao.
"Sầm Dao. Ông cố của anh chết trong trận chiến tự vệ ở Lĩnh Vực Hoa Hồng, ông nội anh hi sinh trong trận chiến tự vệ ba mươi năm trước, thi hài bị hủy cùng với phi cơ, ông ấy chính là một trong 100 nghìn người đó." Giọng Heinz trầm và khàn: "Gia tộc của anh mỗi thế hệ đều bảo vệ Liên Bang. Tram năm chiến tranh tự vệ của Liên Bang gần như là các bậc cha chú của anh dùng máu tươi đúc thành, mà anh, 15 tuổi vào trường quân đội, là để không phụ nguyện vọng của họ."
Heinz nắm bờ vai gầy yếu của Omega, lòng bàn tay nóng rực không ngừng truyền hơi ấm cho y. Hắn dịu dàng gạt phần tóc che mắt Sầm Dao: "Trận chiến tự vệ kéo dài cả trăm năm này, anh muốn làm nó kết thúc ở thế hệ của anh. Anh muốn một Liên Bang có hòa bình lâu dài." Heinz nói: "Anh gần như được sinh ra trong thời đại hòa bình, máu của cha ông đã trải tốt con đường, anh có đồng đội cùng chung chí hướng, có chiến hữu kề vai sát cánh. Thế nhưng, anh cũng sợ."
Sầm Dao cầm bàn tay bị thương của Heinz, sự run rẩy của hắn truyền sang, Sầm Dao cũng bắt đầu không khống chế được mà run rẩy, dường như biết Heinz sẽ nói gì.
"Anh bắn ra phát súng đầu tiên cho chiến tranh tự vệ, nhưng anh không thể cam đoan viên đạn đó liệu có bắn về phía người vô tội hay không." Heinz gục đầu, tay hai người đan vào nhau. Hắn khàn giọng nói: "Anh sợ mình sẽ làm bành trướng dã tâm của người cầm quyền, nếu trận chiến tự vệ này trở thành chiến tranh xâm lược, vậy anh chính là người đã mở ra chiếc hộp Pandora."
"Nhưng phải có người làm điều đó, anh biết mà Heinz." Sầm Dao vu,ốt ve vết thương trong lòng bàn tay hắn: "G18 so với G17 không chỉ là một bước tiến xa, nó là sự thay đổi hoàn toàn của hệ thống trung tâm. Lần đầu tiên điều khiển Huyền Quang, anh đã cảm nhận được điều đó, đúng không?"
Sầm Dao vươn tay miêu tả đường nét lông mày sắc bén của Alpha, dần lướt xuống dưới, đi qua hàng mi dày, dừng ở chóp mũi: "Khi đề xuất G18 của em được duyệt, em không chỉ thấy vui sướng, mà còn có sợ hãi và lo lắng không thể kiềm chế về tương lai. Vì sự lo lắng ấy mà em ở sở nghiên cứu vật lý năng lượng cao suốt hai năm. Trong hai năm đó, em luôn nghĩ, có nên lấy loại kiến thức đó ra để sử dụng không?"
"Cảm giác đau khổ và tội ác vẫn luôn dày vò cha
em trong những năm cuối đời của ông. Ý định ban đầu của ông chỉ là để giúp có thêm nhiều chiến sĩ sống sót trong chiến tranh tự vệ. Nhưng chiến tranh tự vệ thắng lợi, con người vẫn rơi vào cạm bẫy của dụ.c vọng, cuối cùng Liên Bang vẫn chĩa lưỡi đao từng gác trên cổ mình về phía bên yếu hơn." Ngón tay Sầm Dao mân mê trên bờ môi khô khốc của Heinz: "Nhưng nếu không làm anh cũng sẽ đau khổ, lùi hay tiến đều khó, chi bằng ra quân, nắm quyền chủ động trong tay mình."
Hai người không hẹn mà cùng cười, Sầm Dao nói: "Anh không phải một người chỉ biết sợ hãi. Heinz, anh đã quả quyết bắt đầu, thì chắc chắn sẽ có năng lực để kết thúc nó."
"Em đánh giá anh cao thật đấy." Heinz nắm tay Sầm Dao hôn một cái, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy bóng hình Omega. Sầm Dao như muốn chết chìm trong đó, không kiềm chế được kiễng chân hôn lên mắt Heinz: "Heinz, em rất vui."
Em rất vui vì anh đã sợ và e ngại. Sầm Dao và Heinz đối mặt, hai người không khỏi mỉm cười. Y nắm lấy vai Heinz, dưới bóng Huyền Quang khổng lồ, trong ánh sáng xanh tràn ngập, họ hôn nhau.
Triền miên và dịu dàng, không hề kịch liệt, giống sự vuố.t ve an ủi lẫn nhau của động vật. Một tay Heinz ôm eo Sầm Dao, một tay giữ gáy y, hơi thở của họ giao hòa, thân mật quấn quýt, gần như là ý loạ,n tình mê. Nụ hôn kết thúc, họ vẫn ôm nhau, để nhiệt độ cơ thể đối phương truyền lại, làm trái tim đập chung một nhịp.
Chút thời gian cuối cùng để làm bạn kết thúc trong cái ôm này. Sầm Dao chủ động lùi ra khỏi vòng tay Heinz: "Lần gặp mặt tiếp theo là khi nào?"
Heinz không muốn giấu y, do dự một hồi mới nói: "... Nếu không có sự cố gì thì ít nhất là 4 tháng."
Sầm Dao: "..."
"Anh xin lỗi." Heinz không chịu nổi khi Sầm Dao khổ sở, tự trách và áy náy lấp kín trái tim hắn. Bàn tay to lớn nâng mặt Sầm Dao lên, cúi đầu cọ lên chóp mũi Omega: "Em không vui thì đánh anh mấy cái cho hả giận đi."
"Không đánh." Sầm Dao nói: "Đánh chỉ tổ đau tay." Y như muốn trút giận, hung hăng vò tai Heinz, Alpha cũng ngoan ngoãn mặc y nhào nặn. Cảm giác tùy ý hành hạ con thú dữ khổng lồ này đúng là khiến lòng người thoải mái, Sầm Dao cười hôn lên mặt Heinz: "Lại nói, em cũng đâu có nỡ."
Sầm Dao quyến rũ người ta xong lùi lại, tránh nụ hôn của Heinz: "Đưa em về đi."
Heinz: "..."
Heinz vốn định mang Sầm Dao vào buồng điều khiển của Huyền Quang trải nghiệm một chút, tiếc là thời gian ở bên nhau thật sự quá ngắn. Heinz đưa Omega về viện khoa học trong đêm, lúc xuống xe, hải đường bên ngoài vẫn bay lả tả. Sầm Dao kiễng chân bắt được một đóa ở đầu cành: "Hồi trước đọc sách, em nhớ ý nghĩa của hoa hải đường là nỗi buồn biệt ly nhớ nhung." Sầm Dao cầm tay Heinz đặt hải đường vào đó: "Heinz, đừng để bị thương."
Sầm Dao cách cánh hoa hôn lên vết thương trong lòng bàn tay hắn, trầm giọng: "Nếu không em sẽ khổ sở."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Bạn tui bảo Heinz lạnh lùng cứng rắn gì đó chả thể hiện trước mặt Sầm Dao gì cả, nên chương sau nữa cho mọi người xem hắn đối xử với người khác máu lạnh tới mức nào.
À với cả truyện này có sinh con nhe, tui cứ nghĩ là truyện ABO chỉ có không có sinh con mới phải gắn tag nên không gắn, hôm nay nghĩ ra, sợ có vài bạn không chịu được nên thông báo ở đây nè, chạy ngay còn kịp!
______________________________
Nhân vật cha nuôi của Sầm Dao ít được nhắc tới nhưng mọi người có thể thấy là ông ấy mang lại ảnh hưởng rất lớn tới Sầm Dao, ví dụ cha nuôi thích sách giấy thích viết ra giấy, Sầm Dao cũng vậy. Cha nuôi dằn vặt vì sáng chế G17, Sầm Dao cũng dằn vặt vì tạo ra G18. Có thể nói Sầm Dao gần như đi trên cùng đường với cha mình, nhưng may mắn thay trên con đường của y có Heinz, Heinz giúp nguyện vọng của y được thực hiện, G18 không trở thành vũ khí xâm lược mà là công cụ mở đường cho hòa bình. Và Sầm Dao cũng giúp Heinz hoàn thành ước nguyện của hắn, cũng như của cả gia tộc Norman và hàng trăm nghìn người dân khác là chấm dứt chiến tranh, được hưởng thụ cuộc sống êm ấm bình yên.