“Mạc Tâm Nhan!” Dịch Dương âm trầm gầm nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn khuôn mặt mang đầy vẻ chán ghét cùng châm chọc của cô, lạnh giọng nói: “Tốt hơn hết cô nên tích chút phúc đức cho miệng mình đi, nếu không tôi lo miệng của cô sẽ bị thối rớt vào ngày nào đó đấy.”“Ui, chồng à, anh lo lắng cho em luôn á…” Mạc Tâm Nhan mỉm cười mê hoặc, trong chớp mắt liền leo lên người anh, ôm lấy cổ anh, cười vô cùng quyến rũ.Dịch Dương chán ghét kéo cánh tay cô, đẩy cô ra xa, anh thực sự chán ghét, vô cùng vô cùng chán ghét điệu cười của cô, cười như thế nhìn ra thể thống gì.“Hừ…”Anh vừa mới đẩy ra cô, cô liền nhăn mày nhỏ giọng hừ một tiếng, vẻ mặt hiện chút đau đớn.Dịch Dương ngẩn người, tầm mắt liếc qua cánh tay loang lổ máu của cô, trên mặt lộ ra một tia châm chọc.“Còn không nhanh đi xử lý cánh tay của cô đi! Thế nào, làm ra vẻ mặt đau đớn khổ sở đó cho ai xem, còn tưởng tôi sẽ đau lòng sao? Nói cho cô biết, như thế chỉ khiến tôi cảm thấy cô đang làm ra vẻ.”Mạc Tâm Nhan trong lòng vừa buồn vừa giận, cánh tay cô tràn đầy máu, đau đến nhăn mày, anh ta lại nói cô đang làm ra vẻ. Khốn kiếp! Người phụ nữ kia một chút chuyện cũng không có, lại thích gào lên như heo đang bị giết, anh ta còn có thể đau lòng. Đúng là phân biệt đối xử.Cô bình tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông vô tình vô nghĩa trước mặt, lạnh lùng cười nói: “Đúng vậy, cánh tay này không đau chút nào, tôi thích làm ra vẻ đấy, tôi cố ý giả vờ làm ra vẻ mặt đau đớn khổ sở đấy, tôi muốn xem anh đau lòng hay không đau lòng.”Nói xong, cô lập tức bóp chặt cánh tay đang bị thương của mình. vết máu trên tay áo chớp mắt càng hiện nhiều hơn.Dịch Dương khiếp sợ nhìn hành động của cô, động tác bóp chặt cánh tay của cô càng lâu, sắc mặt cô càng trắng đi trông thấy, rõ ràng rất đau đớn, khuôn mặt tái nhợt lại cười vô cùng rực rỡ cùng châm chọc.Cơn sốt ruột từ đáy lòng lao ra một cách mãnh liệt, anh lạnh lùng cười, bước đến trước mặt cô, sau đó nhẫn tâm bóp lấy chỗ bị thương đang đổ máu đó.Máu màu đỏ tươi lập tức từ khe hở giữa các ngón tay của anh tràn ra, Dịch Dương nhìn khuôn mặt