Trái tim Mạc Tâm Nhan chấn động, kinh ngạc nhìn khuôn mặt không rõ ràng lắm trước mắt này.Anh nói anh yêu cô rồi. Lời này cô có nên tin tưởng không? Cô chờ đợi câu nói này mười mấy năm, đợi đến đầy người thương tích, tâm chết tuyệt vọng, anh đột nhiên nói anh yêu cô rồi, có phải thật buồn cười, rất không chân thật hay không?Nếu trước khi làm cô tổn thương, anh nói anh yêu cô, thì chắc chắn cô sẽ hạnh phúc đến mức ngay cả ngủ cũng có thể cười, nhưng mà, tại sao lại đợi cho đến nông nỗi không chịu được thế này anh mới nói ra những lời đó chứ?“A! Dịch Dương, anh nghĩ rằng tôi còn chờ mong tình yêu của anh sao?” Cô châm chọc khẽ cười một tiếng, cười đến tuyệt vọng lại bi thương.Chuyện tới nước này, cho dù lời nói của anh là thật hay giả, cô cũng đã không còn chờ mong gì, thật sự không chờ mong gì nữa cả.“Không chờ mong?” Dịch Dương nặng nề nhìn chằm chằm cô, kiềm chế sự tức giận gầm nhẹ: “Vậy em chờ mong tình yêu của Tiêu Thần Phong sao? Bây giờ em một lòng một dạ chỉ muốn đến bên cạnh Tiêu Thần Phong thôi phải không?”"Phải, anh ấy rất tốt với tôi, cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng làm chuyện tổn thương tôi, …., so với anh, cái gì anh ấy cũng… ngô…"Lời cô còn chưa nói xong, cánh môi hoa đã bị anh mạnh mẽ ngăn chặn, hơi thở ấm áp xông vào mũi.Anh mang theo sự tức giận và cô chấp, mạnh mẽ trằn trọc đôi môi cô, đầu lưỡi lại tham lam tiến vào khoang miệng cô, tùy ý cướp đoạt hương vị ngọt ngào của cô.Cô nhíu mày, lắc lắc đầu muốn né tránh anh, nhưng cho dù cô trốn tới đâu, anh đều có thể theo tới đó.Dần dần, cô cũng không giãy dụa nữa, tùy ý đầu lưỡi anh công thành chiếm đất trong miệng cô, trên mặt cô dần dần hiện lên sự bi thương.Ngăn cách giữa bọn họ không chỉ đơn giản là hiểu lầm và tổn thương mà còn có một sinh mệnh, mệnh đứa bé của bọn họ. Cô muốn tiếp tục yêu anh, cũng đã yêu không nổi.Không biết hôn bao lâu, Dịch Dương rốt cụộc buông cô ra.Trán anh vô cùng thân mật đặt trên trán cô, thấp giọng nói: "Mạc Tâm Nhan, chúng ta làm hòa đi.”“Một câu ‘chúng ta làm hòa đi’ có thể… bỏ qua nhục nhã và tổn thương anh gây ra cho tôi? Một câu ‘chúng ta làm hòa đi’ có thể đổi lại mệnh đứa bé của tôi không?” Mạc Tâm Nhan khàn giọng rống lên, trong âm thanh không nén được nỗi bi thương và thống khổ sâu sắc: “Dịch Dương, tại sao anh không nói câu ‘chúng ta làm hòa đi’ sớm một chút, tại sao anh phải đợi đến chúng ta rơi vào hoàn cảnh không thể quay đầu lại mới chịu nói lời thỏa hiệp? anh không biết trái tim một người là cũng sẽ chết đi sao? Anh không biết trái tim cũng sẽ chết đi nên cái gì anh cũng không quan tâm phải không?”Đôi mắt Dịch Dương trầm xuống, nhớ tới tổn thương đã gây ra cho cô, trái tim liền mạnh mẽ co rút đau đớn lại.Trước kia, anh hận cô, oán cô,...., nhưng mà mỗi lần tổn thương cô, trong lòng anh đều không dễ chịu chút nào. Nhưng mà anh không khống chế được chính mình, vừa thấy cô và Tiêu Thần Phong ở cạnh nhau, anh sẽ không nhịn được ghen ghét, không nhịn được muốn nhục nhã, làm tổn thương cô. Tiêu Thần Phong là một cây gai trong lòng anh, anh không biết làm sao để nhổ cây gai này đi, chuyện duy nhất anh có thể làm là ngăn cản bọn họ lui tới, ngăn cản họ dây dưa với nhau.Tay anh gắt gao nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, ngữ khí cũng mềm dịu lại: “Mạc Tâm Nhan, anh nghĩ kĩ rồi, anh không quan tâm em và Tiêu Thần Phong trước kia thế nào, cũng không quan tâm đứa bé kia rốt cuộc là của anh hay là Tiêu Thần Phong, chỉ cần em…”“Cút…Anh cút đi….” Mạc Tâm Nhan đột nhiên phát điên khàn giọng rống lên, thân thể nhỏ gầy cũng không nhịn được run rẩy lên, cô phẫn nộ đẩy người đàn ông trước mắt ra, gào thét: “Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, cút… Dịch Dương, tôi nói cho anh biết, tôi mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho anh, tôi sẽ ly hôn với anh, đời này tôi cũng không muốn liên quan gì đến anh nữa, cút….”Cô gào thét đến chảy cả nước mắt, thấy người đứng bên giường không hề nhúc nhích, cô lại khàn giọng gào lên: “Cút đi… đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cút đi…”Dịch Dương kinh ngạc nhìn người phụ nữ như đang phát điên ở trên giường, hay tay chống bên giường càng siết chặt hơn.Anh chỉ muốn làm hòa với cô, anh đã nhượng bộ, tại sao thái độ của cô vẫn cứ kiên quyết như vậy, rốt cuộc anh phải làm sao thì cô mới chịu tha thứ cho anh chứ?Lẳng lặng nghe cô gào thét, trong mắt anh dần hiện lên sự âm u tàn bạo.Cô dùng loại âm thanh đáng ghét như vậy, một lần lại một lần bảo anh cút đi, còn nói muốn ly hôn với anh, không bao giờ … muốn gặp anh nữa. Cô nói kiên quyết như vậy, đáng tiếc anh sẽ không cho phép, có chết cũng sẽ không ly hôn với cô.“Mạc Tâm Nhan, anh sẽ không ly hôn với em, có chết cũng sẽ không.” Anh lạnh lùng bỏ lại một câu này, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh.Mạc Tâm Nhan cắn chặt chăn trong miệng, kiềm chế tiếng khóc trong cổ họng tràn ra ngoài, trong tim tràn đầy phẫn nộ và bi thương.Sao anh có thể… Sao có thể nghĩ rằng đứa bé kia là của Tiêu Thần Phong chứ? Anh tàn nhẫn chiếm đoạt cô, làm cho cô có mang đứa bé, bây giờ lại nghi ngờ đứa bé kia là của Tiêu Thần Phong.Dịch Dương, một lần nữa anh lại vô tình làm tổn thương tới tôi, làm cho tôi thương tích đầy mình, trái tim này đã không thể yêu anh nổi nữa, thật sự yêu không nổi nữa.Những ngày ở bệnh viện luôn thực nhàm chán, nhưng cũng thực thanh tĩnh. Ngày hôm đó, nữ hộ sĩ đưa cô ra khỏi phòng bệnh để hít thở không khí mới mẻ. Cô vốn lẳng lặng ngồi dưới tàng cây hưởng thụ gió nhẹ và ánh nắng mặt trời sáng sớm, nhưng không nghĩ đến, một người xuất hiện đã làm toàn bộ hứng thú của cô hoàn toàn biến mất.“Nhan Nhan…” Vẻ mặt Hứa Giai Lị đầy ý cười đi về phía cô, có phần xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, qua lâu như vậy mới đến thăm cậu, thật sự mình cũng bị thương, Dịch Dương không cho mình chạy lung tung.”Mạc Tâm Nhan lạnh lùng cười cười,