Mạc TâmNhan khẽ giật mình, sững sờ hỏi:“Nơi nào?”Dịch Dương không có trả lời, chỉ là cười lạnh bước lên xe. Mạc Tâm Nhan đứng trước cửa xe thật lâu, cuối cùng cũng mở cửa xe lên.Cả đoạn đường trầm lặng,trên xe tức giận lúng túng lại ngột ngạt. Mạc Tâm Nhan nhìn một bên mặt cứng rắn lạnh lẽo của anh ta, thật lâu không nói gì.Chỉ một lát,xe dừng lại trước cửa một khách sạn. Mạc Tâm Nhan kinh ngạc hỏi:“Anh dẫn tôi tới nơi này làm cái gì?”Dịch Dương vẫn không có trả lời câu hỏi của cô, chỉ là tự mình xuống xe bước vào khách sạn. Ánh mắt Mạc Tâm Nhan sa sầm, vội vàng đuổi theo. Dù sao hiện tại anh cũng vẫn còn tưởng cô là em gái của anh ta, chắc sẽ không đối với cô như thế. Nghĩ như vậy, trong lòng của cô an tâm hơn rất nhiều.Trên đường đi Dịch Dương đều không có nói chuyện, thuê phòng xong liền đi thẳng đến chỗ cửa thang máy. Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng vì cứu cha, cô cũng chỉ có thể đuổi theo.Ở trong thang máy đóng kín, Mạc Tâm Nhan nhìn anh ta, thận trọng hỏi:“Dịch Dương, anh dẫn tôi tới nơi này làm cái gì, anh thật sự đồng ý bỏ qua cho cha tôi sao?”Dịch Dương mím chặt môi không có trả lời, thậm chí cũng không có nhìn cô một cái, trên mặt toàn là lạnh lẽo cùng hờ hững.Thấy người đàn ông trước mặt không có để ý tới mình, cô có chút giận, nắm lấy cánh tay của anh ta, không nhịn được hỏi:“Dịch Dương, anh nói với tôi một câu có được không, rốt cuộc anh dẫn tôi đến đây để làm gì? Chuyện của cha tôi...A...”Cô còn chưa nói hết câu, toàn bộ thân thể bỗng nhiên bị người đàn ông trước mặt hung hăng đè lên vách thang máy, cô không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi, ánh mắt cô bối rối nhìn.“Vừa rồi cô với Tiêu Thần Phong làm cái gì? Hả? Vì sao các người ôm chặc như vậy?”Dịch Dương siết chặt cổ của cô, nhìn gương mặt kiềm nén đến đỏ của cô, hét lớn một tiếng:“Nói đi!”Mạc TâmNhan đè xuống bối rối trong lòng , kinh hoàng nhìn sắc mặt nổi giận của anh ta, gian nan mở miệng:“Không có...Không làm cái gì...”“Không làm cái gì?”Dịch Dương nguội lạnh cười cợt, đang muốn chạm lên môi, ngay lúc này, cửa thang máy bỗng nhiên mở.Anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua tầng lầu, sau đó buông cổ cô ra, không để cô đang ho khan mãnh liệt, kéo cánh tay cô đi vào trong phòng.Vừa vào trong phòng, Dịch Dương liền đem cô đè lên cánh cửa, sau đó như phát điên hôn cô.Mạc TâmNhan toàn thân chấn động, anh ta không phải coi cô là em gái của anh ta sao? Dưới loại tình huống này, anh ta làm sao còn có thể điên cuồng như vậy hôn cô.Lung tungné tránh môi của anh ta, Mạc Tâm Nhan kinh hoàng mở miệng:“DịchDương...Anh...Anh thả tôi ra...A...Chúng ta là anh em, không thể...”“Anh em?”Dịch Dương bỗng nhiên ngừngđộng tác, trầm mặc lạnh lùng nở nụ cười:“Cô cho rằng tôi thật sự tin chúng ta là anh em sao? Mạc Tâm Nhan, tôi cho cô biết, sau khi biết tin này, tôi đã lấy tóc của cô với tôi đi làmkiểm tra DNA, cô có phải hy vọng chúng ta là anh em lắm không, sau đó cùng Tiêu Thần Phong danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau, có đúng vậy không?”Câu cuối cùng, anh ta cơ hồ là hét ra.Mạc TâmNhan kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta vậy mà lấy tóc cô với anh ta làm kiếm tra DNA, anh ta có phải rất hy vọng bọn họ không phải là anh em. Vậy anh ta biết thân thế của anh ta sao? Anh ta sẽ hỏi Vân Tiếu về thân thế của anh ta sao?Mạc TâmNhan trong lòng còn đang khiếp sợ, Dịch Dương bỗng nhiên ôm ngang người cô bước về phía giường.Mạc TâmNhan hoảng hốt, trong nháy mắt hiểu ra ý đồ của anh ta. Cô trong ngực anh ta lung tung vùng vẫy , bối rối quát:“Dịch Dương, anh thả tôi ra, không thể, chúng ta không thể như vậy?”“Vì sao không được?”Dịch Dương gầm nhẹ một tiếng, một tay ném cô lên giường, kế tiếp đem thân thể to lớn đè xuống. Anh ta đè lại thân thể đang lộn xộn, con ngươi đỏ lên quát:“Cô là vợ tôi, tôi muốn cô cũng là lẽ hiển nhiên. Còn cô lúc nảy làm cái gì, thế mà cùng người đàn ông khác ôm chặt như vậy.”Mạc TâmNhan giờ phút này hoàn toàn không có tâm tình cùng anh ta tranh luận bất cứ vấn đề tình cảm nào, cô chống lên ngực anh ta, lo lắng mở miệng:“Anh dẫn tôi tới không phải cùng tôi thảo luận về chuyện cha tôi sao? Anh không phải nói chỉ cần tôi đi theo anh đến đây, anh sẽ không kiện cha tôi sao?”Cô nói sang chuyện khác càng làm anh ta sạm mặt lại, anh ta nhìn cô chằm chằm, một tràn cười lạnh:“Mạc TâmNhan, chồng cô đây còn chưa có chết đâu, cô còn cùng người đàn ông khác ôm ấp nhau, cuối cùng cô có để tôi ở trong lòng không.”Thấy anh ta khăng khăng vòng quanh cái đề tài này, Mạc Tâm Nhan sắc mặt cũng lạnh xuống, cô nhìn anh ta đạm mạc mở miệng:“Dịch Dương, anh dựa vào cái gì ở đây chỉ trích tôi, đừng quên, anh đã tổn thương tôi, mà Thần Phong cho đến bây giờ anh ấy chưa từng tổn thương tôi một chút, dù sao tôi cũng ly hôn với anh, tôi cùng Thần Phong ôm nhau bên nhau có gì sai chứ?”Theo tiếng nói rơi xuống của Mạc TâmNhan, trên mặt Dịch Dương càng là âm trầm đến doạ người, dường như chỉ sau một khắc liền sẽ đem người phụ nữ trước mắt chém thành muôn mảnh.“Mạc TâmNhan, đúng, tôi đã từng là tổn thương cô, nhưng đó cũng là cô tự tìm...”Dịch Dương gầm nhẹ một tiếng, cánh tay lớn thô lỗ xé áo cô.Mạc TâmNhan hoảng hốt, chặt chẽ bắt lại tay anh ta, nhìn anh ta âm trầm lạnh lùng gầm nhẹ:“Tôi tự tìm? Dịch Dương, anh lúc nào cũng như vậy, rõ ràng tự mình làm sai việc, nhưng lại nói là tôi tự tìm? Người đàn ông như anh căn bản cũng đáng là đàn ông, tôi thật không hiểu lúc đầu tôi vì sao lại khăng khăng một mực yêu anh đến vậy.”Hô hấp Dịch Dương dần dần trở nên nặng nề, một vòng nộ khí bay thẳng lên lồng ngực của anh ta, để anh ta lại một lần nữa đánh mất lý trí.“Mạc TâmNhan, dù sao chúng ta đều đã thế này, đã như vậy, thì để chúng ta lại tuyệt vọng một chút đi, có lẽ, cô sẽ còn lại một lần nữa mang thai con của tôi, nói cho cô biết, đời này cô đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi, muốn cùng Tiêu Thần Phong bên nhau, kiếp sau cũng không thể...”Anh ta nói xong, tuỳ tiện tránh ra khỏi tay của cô, tùy ý đi xé rách quần áo trên người cô.Mạc TâmNhan dùng sức giãy dụa, tay mò đến vật gì trên tủ đầu giường, cô nhìn cũng không nhìn liền hướng phía đầu của anh ta đập tới, nhưng mà một giây sau, cổ tay của cô liền bị người đàn ông hung hăng bóp chặt.Ánh mắt Dịch Dương lạnh lẽo trừng cô, cười lạnh:“Nếu làTiêu Thần Phong đối với cô như vậy, e lè cô đã không cự tuyệt rồi nhỉ?”“Tiêu Thần Phong anh ấy cho tới bây giờ cũng không có ép buộc tôi...”Mạc TâmNhan nhìn anh ta chằm chằm, lạnh nhạt lại châm chọc gầm nhẹ:“Mà anh...anh cũng chỉ biết ép buộc, tôi thật không hiểu rõ,cường ép đến vui sao? Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc đầu tôi cho anh uống loại thuốc đó, thật đúng là quá ngu xuẩn.”Mạc TâmNhan vừa mới nói xong, ánh mắt Dịch Dương đã u ám đỏ ngầu tàn bạo.Thật lâu sau, anh ta bỗng nhiên đứng dậy, đạt được tự do Mạc Tâm Nhan vội vàng ngồi dậy ôm lấy mình.Dịch Dương nhìn cũng không nhìn cô một chút, đứng dậy đi về phía cửa. Lúc đi tới cửa, anh ta bỗng nhiên ngừng lại, đưa lưng về phía cô cười âm lãnh nói:“Mạc TâmNhan, một ngày nào đó, cô sẽ cầu tôi chạm vào cô.”Anh ta nói xong, sau đó lạnh lùng mở cửa phòng ra, một lúc, lại truyền đến một tiếng đóng cửa lớn.Mạc TâmNhan co ro ngồi tại đầu giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, trong lòng một trận bối rối.Thời điểm cô về đến nhà, Dương Bình đã tỉnh, vừa nhìn thấy cô liền xông lên nắm lấy vai của cô khóc nói:“Nhan Nhan, mẹ vừa mới gặp ác mộng, mẹ mơ thấy cha con ông ấy...ông ấy...”“Mẹ...”cô đỡ Dương Bình ngồi xuống, mỏi mệt nói: “Đây chẳng qua là một giấc mơ, cha không có việc gì, tin tưởng con.”Dương Bình lau nước mắt, nghi ngờ hỏi:“Con vừa mới đi đâu, sao lại từ bên ngoài trở về.”“Con...”Mạc TâmNhan ánh mắt lấp lóe, thấp giọng nói:“Con ngủ không được, cho nên đi ra ngoài, anh đâu rồi?”“Anh của con ở trong thư phòng, gần đây