Trong nháy mắt đó, trái tim Dịch Dương như bị thứ gì đập một cái, ngơ ngẩn nhìn chiếc xe kia, dưới ánh đèn tối tăm, anh dường như nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.Ngay lập tức, anh xoay người chạy về phía cửa đại sảnh, bởi vì kích động mà cả người run rẩy.Là cô sao? Sẽ là bóng hình quanh quẩn ngày đêm trong mơ của anh sao? Anh không dám hy vọng, hy vọng càng nhiều đến lúc thất vọng sẽ khiến người khó có thể thừa nhận, nhưng anh vẫn như cũ nhịn không được chạy xuống xem thử.Có điều chờ anh đi ra cửa khách sạn, chiếc xe kia đã nhanh chóng rời đi. Anh yên lặng nhìn bóng xe dần mơ hồ, trong lòng buồn rầu.Ánh đèn trước cửa khách sạn khiến bóng dáng của anh kéo dài, lộ ra vẻ cô độc và đau xót.Mạc Tâm Nhan bình tĩnh nhìn ngoài cửa xe, môi mím chặt có vẻ nghiêm túc. Tần Hiên ở phía trước nghiêm túc lái xe, không nói một lời. Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, không có lộn xộn. Mà Tiểu Bối ngồi ở bên cạnh Mạc Tâm Nhan cũng không khóc nữa, chỉ mở to đôi mắt nhìn nước nhìn chằm chằm mẹ mình.Qua hồi lâu, Tiểu Bối bỗng dùng bàn tay béo mập của mình chọc vào đùi của Mạc Tâm Nhan, Mạc Tâm Nhan nhíu mày, nhìn về phía cô nhóc, cô nhóc lập tức thu tay lại, khổ sở nhìn cô, bộ dáng đáng yêu khiến người đau lòng.Mạc Tâm Nhan thở dài, cuối cùng vẫn ôm cô nhóc ngồi lên đùi mình, không ngờ cô nhóc lại càng khổ sở, mím môi khóc thút thít.Tiểu Bảo quay đầu nhìn thoáng qua, dùng âm thanh non nớt khinh thường nói: “Chỉ biết làm nũng.”Tần Hiên cong môi, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ.Mạc Tâm Nhan ôm cô nhóc thích khóc này, thấp giọng nói: “Mẹ không giận con, con khóc cái gì? Còn cảm thấy oan ức? Mẹ đánh con hay mắng con?”“Mẹ la Tiểu Bối.” Tiểu Bối chép miệng nói, cúi đầu dùng đôi tay nhỏ nắm vạt áo của Mạc Tâm Nhan, bộ dạng oan ức vô cùng.Mạc Tâm Nhan trợn mắt, không chịu nổi nói: “La con một câu nên con cảm thấy oan ức như vậy? Sau này ai chịu nổi con. “Mạc Tâm Nhan vừa nói xong, cô nhóc càng cảm thấy oan ức, mím môi muốn khóc lại không dám khóc, sợ lại chọc mẹ tức giận.Thấy khóe mắt cô nhóc hồng hồng, Mạc Tâm Nhan cũng có hơi đau lòng, xoa khuôn mặt nhỏ của cô nhóc, nói: “Mẹ không giận con, là do tâm trạng mẹ không tốt, Tiểu Bối nếu không muốn tâm trạng mẹ không tốt thì sau này đừng gặp ông chú xấu xa kia nữa, cũng không được thân mật như thế.”“Chú kia không xấu.” Tiểu Bối đột nhiên nói, sắc mặt Mạc Tâm Nhan lập tức trầm xuống, Tiểu Bối còn không phát hiện sắc mặt của mẹ thay đổi, tiếp tục nói: “Chú khiến Tiểu Bối bị ngã, nhưng hôm nay chú cười, không còn cảm thấy dọa người nữa, đối xử với Tiểu Bối cũng rất tốt, cho Tiểu Bối bánh kem, còn dạy Tiểu Bối đếm ngón tay, mẹ xem, cái này là ba…”Tiểu Bối nói xong, bắt đầu đếm ngón tay, vươn ba ngón tay quơ trước mặt Mạc Tâm Nhan.Sắc mặt của Mạc Tâm Nhan đã đen vô cùng, cô đặt Tiểu Bối ngồi ở bên cạnh, la nhẹ: “Không được nói chú kia tốt, mẹ không cần con nữa, sau này không được nhắc đến chú kia.”Tiểu Bối ngơ ngác nhìn mẹ chợt hung dữ, sau đó, miệng mím lại, lại lần nữa khóc lên, vừa khóc vừa nói: “ Rõ ràng là mẹ nhắc trước, là mẹ nói chú trước… Mẹ xấu lắm… Oa oa… Tiểu Bối không cần mẹ, mẹ xấu lắm, oa oa oa…”Nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bối, Tần Hiên lại đau lòng, nhưng anh phải chuyên tâm lái xe, không thể dỗ dành công chúa nhỏ được.Anh hắng giọng, nghiêm túc nói với Mạc Tâm Nhan: “Con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, em không cần la con, nhìn con khóc kìa, mau dỗ con đi.”Mạc Tâm Nhan không quan tâm đến lời nói của anh, cũng không xem con nhóc thích khóc bên cạnh, mà quay đầu nhìn ra bên ngoài.Tiểu Bối thấy mình khóc dữ như vậy nhưng mẹ lại không dỗ mình, lập tức khổ sở bò lên người cô, nắm vạt áo cô, khóc nói: “Mẹ… oa oa… Mẹ…”Tiểu Bảo quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó mỉm cười khi người gặp họa nói: “Hôm nay quỷ khóc nhè không làm nũng được.”Nghe anh trai nói thế,Tiểu Bối lập tức khóc càng dữ, ngồi ở trên người Mạc Tâm Nhan nắm vạt áo cô để khiến cô chú ý, nhưng mẹ chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hoàn toàn bỏ qua Tiểu Bối.Thấy mẹ lạnh nhạt với mình như vậy, Tiểu Bối hoàn toàn khổ sở, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe, dùng âm thanh ủy khuất nói: “Ba…”Tiếng ba này khiến lòng của Tần Hiên sắp tan chảy. Anh ngừng xe ở ven đường, sau đó kéo cửa xe bên cạnh Mạc Tâm Nhan, ôm Tiểu Bối ra, dịu dàng nói: “Cục cưng ngoan, ba thương, không cần mẹ, ngoan, không khóc không khóc…”“Vẫn là ba tốt nhất.” Tiểu Bối khổ sở khóc lóc, hai cánh tay nhỏ ôm chặt Tần Hiên.Thấy Tần Hiên dừng xe lại dỗ dành quỷ thích khóc kia, Mạc Tâm Nhan lập tức tức giận, xuống xe la lớn: “Anh dừng lại làm gì? Nó khóc thì cứ để nó khóc đủ đi, khóc đủ rồi sẽ không khóc nữa, anh cứ dỗ như thế chỉ tổ chiều hư nó.”Mặc dù cô nhóc khóc cô cũng rất đau lòng, nhưng con gái thích khóc không tốt lắm, hiện tại có ba mẹ thương, sau này thì sao, nước mắt còn có thể dùng được với người đàn ông cô nhóc thích sao, không bằng khiến cô nhóc kiên cường một chút. Năm đó cô nếu thích khóc như vậy, đã sớm bị Dịch Dương tra tấn tàn nhẫn mà chết.“Nhan Nhan, Tiểu Bối còn nhỏ, em không nên dữ như vậy, chờ Tiểu Bối trưởng thành rồi dạy lại không muộn.” Dừng một chút, anh nhìn Mạc Tâm Nhan không ngừng thở phì phì, cười nói: “Em dám nói hồi bé em không thích khóc như Tiểu Bối sao? Cô nhóc là con em, khẳng định giống em.”“Đúng vậy, lúc còn nhỏ khẳng định mẹ cũng thích khóc, con gái toàn thích khóc.” Lúc này, Tiểu Bảo xen vào nói, từ trước đến nay cậu nhóc