Phiên ngoại về sự ra đi của sư nương, lí do cho mối quan hệ sau này của hai thầy trò, và còn hé mở một chút về sư huynh và thầy của Quý Thư nữa.
Có thể nói phiên ngoại này là mắt xích quan trọng của mạch truyện đó.
- ---
Bên ngoài phòng phẫu thuật yên tĩnh đến mức làm người ta hít thở không thông, Quý Thư ngồi, chôn đầu thật sâu, chờ đợi vận mệnh.
Anh dùng hai mươi mấy năm để thay đổi số phận, cuối cùng vẫn phải cúi đầu chờ, chờ vận mệnh đại phát từ bi, buông tha cho người mà anh dành tình cảm chân thành nhất đời này.
Thật là buồn cười.
Thứ bảy, một ngày rất đẹp, vé xem phim lúc 9 giờ sáng mai vẫn còn để sẵn ở nhà, cô ấy chỉ là ra ngoài mua hoa, chỉ là mua hoa mà thôi.
Cảnh sát kết luận là tài xế say rượu lái xe, toàn bộ trách nhiệm đều của đối phương, Quý Thư gật gật đầu, trầm mặc, vậy thì sao?
Bác sĩ bước ra, Quý Thư đứng lên, cả người nhũn ra, không nghe được một lời nào, chỉ nhìn thấy cái lắc đầu của bác sĩ.
Người anh lặng đi, vợ của anh nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, không có một chút sức sống.
Quý Thư đột nhiên nhớ tới thời điểm mấy năm trước, lúc bọn họ vừa mới kết hôn, Tiểu Tình xem phim truyền hình, thấy nữ chính qua đời, vừa khóc đến rối tinh rối mù vừa quay đầu hỏi anh, "A Thư, nếu có một ngày em đi trước anh, anh có đau buồn không?" Lúc ấy hô hấp của anh cứng lại, sau một lúc lâu mới gian nan mà quay đầu, nghiêm túc nói: "Anh không dám tưởng tượng đến một ngày thế giới của mình mất đi ánh nắng."
Anh vẫn luôn cho rằng, trả lời nghiêm túc từng câu hỏi của cô ấy là một thói quen tốt, như vậy thì cô ấy mới có thể an tâm.
Không nghĩ đến, một lời thành sấm.
Quý Thư ngửa đầu, cố nén nước mắt trên khuôn mặt, nên gọi thằng nhóc đó quay lại, dù thế nào, Tiểu Tình nhất định rất muốn gặp nó.
Đi ra ngoài hành lang, điện thoại đã tắt ngóm từ lâu, mở ra WeChat, thở dài, "Có bận không?"
Không có hồi đáp.
Quý Thư chần chờ mãi, lại nhắn thêm một tin khác, "Tiểu Tình đã xảy ra chuyện, không ổn lắm, con có thể trở về không?"
"Đối phương đã xóa bạn khỏi danh sách bạn bè."
Quý Thư sửng sốt, giận dữ ném điện thoại xuống đất, màn hình vỡ thành vài vết nứt.
Anh rất muốn mở miệng mắng người, nhưng chỉ nghĩ đến một câu nghĩa xấu, hay thậm chí một lời thô tục cũng đều khiến anh cảm thấy rất vô lực.
Điện thoại bị rơi vỡ, không thể khởi động máy, anh rút sim và thẻ nhớ ra, phần còn lại đều ném vào thùng rác.
Mấy giờ sau, Tiểu Tình tỉnh.
Lúc cô ấy ngủ Quý Thư còn có thể kìm nén, người vừa tỉnh, nước mắt lại rơi xuống ào ạt.
Cô cười, nâng tay lên chạm mặt Quý Thư, lau đi một giọt nước mắt.
Thanh âm nhẹ nhàng, "A Thư, em nhớ Thanh Thanh."
Quý Thư cắn chặt răng, áp xuống tức giận trong lòng, nắm tay cô, vô cùng nhu hòa mà nói: "Anh đã gọi con trở lại, chắc là đang đi trên đường."
Cô cười, thỏa mãn mà cười.
"A Thư, sau này đừng mua hoa cúc cho em, em thích hoa trời tinh."
Nước mắt từng giọt từng giọt mà rơi trên khăn trải giường, dần dần thấm ướt một mảng lớn, Quý Thư lắc đầu, khàn khàn nói cho cô, cũng nói cho chính mình, rồi sẽ ổn thôi.
Sẽ ổn thôi, vợ của anh còn chưa đến 30 tuổi, cô ấy ôn nhu như vậy, thiện lương như vậy, làm sao cô ấy có thể đi được.
"A Thư, anh xem, thật đẹp nha," cô suy yếu mà chỉ vào ngoài cửa sổ, ngày tháng tư, vườn hoa nở rực rỡ, "Em nhớ thời còn học trung học, trong đề ngữ văn có một loại thủ pháp gọi là nhạc cảnh sấn ai tình*."
*Nhạc cảnh sấn ai tình: miêu tả cảnh vui trước rồi chuyển hướng để nhấn mạnh nỗi buồn.
Có thể hiểu là nghệ thuật tương phản.
Quý Thư một lời đều nói không được, nắm tay cô, không ngừng rơi nước mắt.
"Thanh Thanh sẽ không trở lại, đúng không?" Cô đột nhiên thực hiểu rõ mà cười, "Em và anh bên nhau nhiều năm như vậy, còn có tâm sự nào của anh qua mắt được em?"
"Tiểu Tình..." Quý Thư chậm rãi ngước mắt, đối diện với đôi mắt lóe sáng lên của cô, lại không biết nên nói cái gì.
"A Thư, Thanh Thanh bận, anh đừng trách con nó."
Quý Thư cắn chặt răng ngăn lại lửa giận trong lòng, sau một lúc lâu mới gật gật đầu, không nói gì.
"A Thư, em đi rồi, anh phải tiếp tục dạy học, tiếp tục sống tốt."
Cô dừng lại một hơi, cổ họng phát ra một âm thanh lạ lùng, Quý Thư hoảng sợ ngẩng đầu, ngũ quan đẹp đẽ của cô bỗng nhiên nhăn nhó cực kỳ đau khổ, anh đá văng ghế dựa ra, đi gọi bác sĩ, lại bị cô giữ chặt, cô lắc đầu, cực lực mà cười, dùng ngón tay đứt quãng viết bốn chữ ở trên lòng bàn tay Quý Thư.
Thiên bất giả năm.*
*Thiên bất giả năm: Trời không cho mượn năm tháng, ý chỉ tuổi thọ không dài.
Rốt cuộc chịu đựng không nổi, Quý Thư ôm mặt khóc lớn.
Cô ấy vẫn là đi rồi, để lại Quý Thư cô độc sống trong thế giới vô tình này.
...
Đem sim và thẻ nhớ gắn vào điện thoại của cô ấy, mang theo bên người, anh xuống lầu, vào siêu thị mua một lọ rượu cùng một hộp thuốc lá, ngồi ngoài ban công châm một điếu.
Sặc, khụ khụ, nước mắt lại chảy ra, giữa hai mắt đẫm lệ, Quý Thư nhìn thấy Tiểu Tình mặc một bộ áo cưới, mắt ngọc mày ngài, lúm đồng tiền nở rộ như hoa.
"Quý Thư, cuộc đời này của em đã chọn anh, tương lai dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ luôn ở bên anh.
Có em ở đây, trời sẽ luôn luôn nắng."
Tại hôn lễ, cô nói ra lời thề trước mặt mọi người, phảng phất như mới ngày hôm qua, ký ức ùa về như đêm lặng, tí tách nổi lên bọt nước, hết sức rõ ràng.
"Sư phụ, như thầy như cha, con nếu thật sự gọi thầy như vậy, đó chính là việc cả đời."
Lời nói với đứa bé kia chậm chạp mà xen kẽ tiến vào.
Nhưng mà, tất cả đều không còn nữa.
Quý Thư mệt mỏi nhả khói, ngẩng đầu nhìn bia mộ.
Khi anh ba mươi tuổi, ông trời cướp đi tất cả của anh.
...
Một mình xử lý xong hậu sự của Lữ Tình, tiễn hết họ hàng, bạn bè, Quý Thư về nhà, nhìn ảnh cưới treo trên tường phòng ngủ, vươn tay lấy xuống, đem đến phòng khách, hút một mẩu thuốc lá, yên lặng ngắm nhìn.
Chuông cửa vang lên, Quý Thư hoàn hồn, nghiêng người lảo đảo đứng lên, mở cửa, nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa mà sửng sốt, cúi đầu, "Sư huynh."
"Không mời anh vào ngồi à?"
Quý Thư nghiêng người, "Sư huynh, mời."
Đóng cửa lại, Quý Thư co quắp khó khăn mà đứng trước sô pha, không biết nên làm gì.
Trình Tang Hạo ngồi xuống, nhìn Quý Thư, thở dài một hơi, "Ngồi đi, đứng làm gì."
Quý Thư ngồi vào một bên, xoa tay, " Sao sư huynh lại đến?"
"Nghe nói nhà em..." Trình Tang Hạo dừng một chút, chưa nói tiếp, "Vội vàng xử lý xong vài việc quan trọng liền tới đây, trông em mấy ngày."
"Không sao ạ, em...!vẫn ổn."
"Vẫn ổn?" Trình Tang Hạo cầm lên mẩu thuốc đã hút được một nửa ném vào gạt tàn bên cạnh, "Đến cả hút thuốc cũng học được mà vẫn gọi là ổn? Nếu không vì tình huống này của em, anh đã sớm đá cho em vài cái."
"Sư huynh..." Quý Thư ngẩng đầu, trong ánh mắt lóe lên vài giọt nước mắt, "Em không có gì cũng được, ngoại trừ cô ấy...!Không có cô ấy, em phải sống tiếp như thế nào đây?"
Trình Tang Hạo nhìn chằm chằm Quý Thư, vẫn là thở dài, đứng dậy đi qua ôm lấy vai Quý Thư, nghe cậu đứt quãng mà nói chuyện.
"Em cùng cô ấy ở bên nhau mười năm, lần trò chuyện gần nhất của chúng em, cô ấy còn nói muốn có một bé gái." Quý Thư cúi đầu khom thân mình, "Nếu như không xảy ra chuyện, chắc là một thời gian nữa sẽ có tin tức tốt, thậm chí có khả năng em sẽ có con gái vào năm tới..."
Trình Tang Hạo vỗ vỗ vai Quý Thư, ngẩng đầu, ánh nắng xán lạn ngoài cửa sổ như châm chọc vào mà nhìn thấy tất cả, đột nhiên anh nhớ tới cái gì, hỏi: "Đồ đệ kia của em...!không trở về?"
Quý Thư dừng lại, thật lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, "Em ấy đi rồi."
"Đi rồi?" Trình Tang Hạo nghe không hiểu, nhíu mày.
Một tiếng "Quý Thư" xa lạ lại lạnh băng tựa đao kiếm vang lên bên tai*, Quý Thư hít sâu một hơi, cười một tiếng, hốc mắt đỏ đi, "Tháng 1 năm trước, thằng nhóc nói em chỉ biết đánh người, đã đi rồi, cũng sẽ không trở về nữa."
*Đoạn này là Quý Thư nhớ lại câu "Quý Thư, ông cũng chỉ biết đánh tôi" trong phiên ngoại 1 í.
"Thật là!" Trình Tang Hạo mắng