Editor: Nắng
Chương 30: Đi.
***
Tạ Linh Dụ hơi cong ngón tay, tiếng tim đập mạnh mẽ truyền đến lòng bàn tay anh.
Anh phũ phàng nói: "Lấy chứ, tại sao không chứ?"
Dứt lời, anh rót linh lực vào bàn tay, ngón tay dùng sức, đâm thủng một lớp da mỏng.
Ngực Sở Hiêu Trần chảy máu, nhưng hắn vẫn duy trì động tác vừa nãy, không nhúc nhích.
Tạ Linh Dụ nhắm mắt lại, ngón tay không tiến thêm về phía trước mà dời đến nơi xa trái tim, lòng bàn tay trào ra linh lực, đẩy Sở Hiêu Trần vào tường.
"Lấy trái tim sống cũng bẩn quá rồi." Tạ Linh Dụ như ghét bỏ mà nhìn ngón tay dính máu của mình, "Qua mấy hôm nữa đi, chờ ta tìm được một cái hộp đẹp, nhất định sẽ lấy toàn bộ trái tim của ngươi ra, đặt vào đó, cũng không uổng một màn chủ tớ của chúng ta."
233 ở trong đầu Tạ Linh Dụ hít một hơi "Shh".
Tạ Linh Dụ đang duy trì lạnh nhạt suýt chút nữa thất bại.
"Ngươi hít cái gì?"
"Không có gì, bị màn drama của ngài chấn động thôi...." Rõ ràng là mềm lòng rồi, còn giả bộ lạnh nhạt vô tình, u ám điên cuồng, nó thấy hết, đánh cũng chưa đánh đến trái tim của Sở Hiêu Trần.
"Drama là gì?"
"Là đang khen ngài có thiên phú làm diễn viễn." Hệ thống nịnh hót trả lời.
Tạ Linh Dụ lười so đo với hệ thống, anh đi ra cửa sổ, nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Sở Hiêu Trần từ từ đứng dậy, vết thương nho nhỏ vừa nãy Tạ Linh Dụ gây ra giờ đã bắt đầu khép lại.
Nên nói là không hổ danh là vai chính sao? Năng lực chữa trị cũng bi3n thái như vậy.
"Chủ tớ?" Lời vừa này của Tạ Linh Dụ hắn hoàn toàn không nghe, chỉ bắt được hai chữa chủ tớ.
"Đúng vậy." Tạ Linh Dụ trả lời rất đương nhiên, trong《Sủng ái chết người ngày tận thế》từng viết, Sở Hiêu Trần caao ngạo vô cùng, ngạo mạn cuồng vọng, hơn nữa lòng tự trọng cực cao, bản thân nói như vậy hắn nhất định sẽ tức giận phản kháng, chủ động nghĩ cách cắt đứt khế ước với anh.
Nói thật, Tạ Linh Dụ bây giờ còn chưa tìm được cách giải trừ khế ước, đồng thời, anh cũng bỏ qua sự kháng cự trong lòng với việc giải trừ khế ước này.
"Đúng vậy, chủ nhân nói đúng, tôi chính là đầy tớ của em, em chính là chủ nhân của tôi, một mình tôi, điều này không ai có thể thay đổi." Sở Hiêu Trần không có tức giận giống trong tưởng tượng của Tạ Linh Dụ, hắn thản nhiên đồng ý xưng hô này.
"Chủ nhân, vừa rồi tôi đau lắm, em làm tôi đau, tôi muốn em qua đây ôm tôi một cái..."
Sở Hiêu Trần đột nhiên không kịp đề phòng lại bắt đầu giả ngu giả ngơ, vẻ mặt vô cùng tủi thân.
Tạ Linh Dụ nhìn Sở Hiêu Trần dang hai tay đi đến chỗ anh.
Cùng lúc đó, có hơi thở của zombie dần dần tới gần phòng Tạ Linh Dụ đang ở, như tinh binh trung thanh nhất, bao vây toàn bộ lâu đài, không một kẽ hở.
Tạ Linh Dụ nhìn xuống dưới, lượng lớn zombie đã chiếm giữ vườn hoa được xây dựng tỉ mỉ dưới lâu đài, giống như sâu bọ lít nhít bò trên vải bạt xinh đẹp.
"Ta là chủ nhân của ngươi, ta cũng có thể là chủ nhân của zombie khác, ngươi không phải là zombie duy nhất của ta."
Tạ Linh Dụ trơ mắt nhìn Sở Hiêu Trần trở nên vô cảm, đồng thời dừng lại.
"Chủ nhân còn muốn ký khế ước với zombie khác?"
"Sao nào?"
"Không được rồi, cái này không được, chủ nhân, tôi sẽ tức giận."
Giọng điệu của Sở Hiêu Trần như là đang dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm, nói cho nó biết cái này không thể làm, làm sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng mà Tạ Linh Dụ không phải một đứa trẻ non nớt.
"Ta muốn làm gì thì làm thôi."
Vang lên cùng với âm thanh của Tạ Linh Dụ chính là tiếng cửa bị phá vỡ.
Có con zombie trái ý Sở Hiêu Trần lao vào.
Con zombie kia có thân hình cao lớn, là con cường tráng nhất Tạ Linh Dụ chọn dưới sự trợ giúp của hệ thống.
Nó bị thao túng bởi linh lực của Tạ Linh Dụ, muốn đối định cùng vua zombie, có lẽ là do khế ước, Tạ Linh Dụ thao túng vô cùng dễ dàng.
Những con zombie khác ở ngoài cửa "gừ gừ" gào rống, giống như là sợ hãi việc zombie phá cửa xông vào, lại giống như là đang cười nhạo con zombie này không biết tự lượng sức.
Vua zombie khống chế đàn zombie, con zombie kia đã bị khống chế bởi linh lực Tạ Linh Dụ, trong thời gian ngắn thoát khỏi sự ảnh hưởng của Sở Hiêu Trần.
Vua zombie không ảnh hưởng đến ta sao? Ta muốn gi ết chết hắn! Ta có thể trở thành vua zombie mới! Con zombie kia mừng như điên.
Zombie kia muốn ngăn cản tầm mắt đang nhìn Tạ Linh Dụ của Sở Hiêu Trần, nhưng khi nó đối diện với tầm mắt của vua zombie, sự áp bức mạnh mẽ vẫn khiến nó run cả hai chân, không tự chủ muốn rút lui.
Tạ Linh Dụ âm thầm thở dài.
Vốn muốn thao túng zombie giữ chân Sở Hiêu Trần, nhân cơ hội chạy trốn nhưng không ngờ tới con mà hệ thống chọn cho anh lại vô dụng như vậy.
Tạ Linh Dụ không nhìn thấy ánh mắt của Sở Hiêu Trần, anh không thể từ vẻ mặt mà xác định trạng thái tâm lý của Sở Hiêu Trần, nhưng Tạ Linh Dụ biết, bây giờ Sở Hiêu Trần nhất định rất tệ.
Bởi vì cảm xúc này mạnh đến mức đã thông qua khế ước ảnh hưởng đến Tạ Linh Dụ.
Chuyện kỳ quái là vào lúc này, tâm trí anh lại lang thang: Chẳng qua chỉ là chủ nhân rời bỏ ngươi thôi, sao lại tuyệt vọng như vậy? Ngươi lại không sống vì ta.... Ngươi chính là vai chính, ngươi theo đuổi ai mà không thành công?
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Tạ Linh Dụ lại có chút không thoải mái.
"Chủ nhân, em chỉ có thể ký kết ước với một mình tôi." Sở Hiêu Trần lạnh nhạt nói.
Trong khoảnh khắc này đây, hắn giống như hoàng đế chân chính, ngạo mạn, kỳ dị khó lường.
Tạ Linh Dụ đến bên cạnh con zombie, anh nhìn bộ dạng kia của zombie, liền biết nếu bây giờ anh không thao túng nó, con zombie đó sẽ mềm chân mà quỳ xuống.
Anh muốn rót chút linh lực vào thân thể của zombie, để nó đừng nhát như vậy, mất mặt.
Khi anh cách con zombie còn một mét, Sở Hiêu Trần đột nhiên động đậy, tốc độ của hắn khác hoàn toàn với Tạ Linh Dụ.
Nếu có người bình thường ở đây, có thể sẽ chỉ nhìn thấy tàn ảnh của Sở Hiêu Trần.
Tạ Linh Dụ thấy rõ tất cả động tác của Sở Hiêu Trần, rất nhanh, không hề dây dưa dài dòng, nếu xem nhẹ sự tồi tệ của hành động này, thì thật sự có thể nó là một màn trình diễn nghệ thuật duy mỹ.
Con zombie che trước mặt Tạ Linh Dụ còn chưa kịp phản ứng lại, cảm thấy tầm mắt vừa chuyển, chỉ nhìn thấy thân thể bản thân từ từ càng lúc càng gần mặt đất.
Vết máu rải rác bốn phía, trên tay Sở Hiêu Trần dính đầy máu.
Màu đỏ nâu dơ bẩn, không đẹp chút nào.
Đàn