Mặc dù không có chứng cớ trực tiếp, Trịnh Hi Vận gần như có thể khẳng định việc này là do Trịnh Dao Cầm lộ ra ngoài.
"Hiện tại lượt tải trò chơi giảm thiểu không nói, rất nhiều người ở trên Weibo biểu thị muốn xóa trò chơi, đồng thời hôm nay lượt đăng nhập login cũng không nhiều như trước đây" Dư Hạ Hề vô cùng sốt ruột, đây là dự án đầu tiên hắn tự mình triển khai hoạt động, nếu dự án này thất bại, đối với hắn mà nói sẽ là đả kích rất lớn.
Trịnh Hi Vận lại hề không sốt ruột, ngược lại nhếch môi nhìn Dư Hạ Hề, đáy mắt hiện lên một tia khôn khéo, đối với Dư Hạ Hề nói: "Cậu biết PR có tầm quan trọng thế nào với một công ty sao?"
Dư Hạ Hề không hiểu vì sao Trịnh Hi Vận đột nhiên nói tới PR, vẫn đáp: "PR có thể để công ty ở trước mặt công chúng có hình tượng tốt hơn" nói ra những lời này, Dư Hạ Hề đã thông suốt: "Cho nên chúng ta có thể lấy các mối quan hệ công chúng tốt đang có đem dư luận trên internet đảo ngược? "
Trịnh Hi Vận khẽ gật đầu, nói ra: " Mặc dù có nhiều ý kiến tiêu cực trên Internet, nhưng ý kiến tiêu cực trên mạng vốn là giả, lẽ nào cậu còn không biết lắm bản quyền của chúng ta là cái gì? Chỉ bằng vào việc chúng ta chỉ cần đưa giấy phép hợp đồng lên internet, là có thể giải quyết chuyện này"
Dư Hạ Hề nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, hợp đồng đưa lên càng sớm đối với công ty càng có lợi"
"Không phải" Trịnh Hi Vận phủ định Dư Hạ Hề, tựa như hồ ly giảo hoạt nói: "Chúng ta sẽ mua hải quân, đem cái đề tài này bới tung tới cùng"
Lúc này đây cô không có thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Hải quân có hai phần, một phần theo phong trào chửi chúng ta, một phần khác là ủng hộ chúng ta, sau đó để cho hải quân kéo tới phần lớn dư luận trên mạng, nương theo việc này để nhiều người biết tới trò chơi của chúng ta hơn, sau đó chúng ta lại đem giấy phép hợp đồng đưa lên Weibo"
Trịnh Hi Vận nói xong, hai mắt Dư Hạ Hề óng ánh, nhìn Trịnh Hi Vận trong mắt mang theo sùng bái: "Trịnh tổng, như vậy chúng ta không chỉ có thể rửa sạch tiếng xấu, còn có thể dựa thế quảng bá thêm"
Trịnh Hi Vận đem tư liệu đưa trả lại cho Dư Hạ Hề: "Về sau cậu phải tự mình suy tính nhiều hơn, luôn sẽ có một ngày cậu phải tự mình đảm đương"
Dư Hạ Hề nghe xong kích động ra khỏi phòng làm việc.
Tan tầm Mục Thanh từ sớm đã ở bãi đỗ xe đợi cô, đợi sau khi Trịnh Hi Vận lên xe, Mục Thanh quan tâm nói: "Lời đồn trên mạng cần tôi giúp không? Tôi có thể để minh tinh ở công ty giúp cô bác bỏ tin đồn"
Trịnh Hi Vận vốn muốn cự tuyệt, sau đó tâm tư vừa chuyển: "Không cần bác bỏ tin đồn, chuyện này chúng tôi đã có phương pháp xử lý, nhưng sau đó, có thể mời minh tinh ở công ty giúp chúng tôi quảng bá được không?"
Mục Thanh lái xe ra bãi đỗ xe, sảng khoái nói: "Có thể a, đến lúc đó để bọn họ gửi tweet riêng lên Weibo để chơi trò chơi a! Như vậy càng thuyết phục hơn"
Dư Hạ Hề hành động rất nhanh, Trịnh Hi Vận và Mục Thanh vừa về nhà, Weibo và diễn đàn đã cãi vả. Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người tham gia vào chửi nhau lúc chơi.
Lúc cơm tối Mục Thanh lướt Weibo, lo lắng nhìn Trịnh Hi Vận: "Cô thật không cần chúng tôi hỗ trợ? Trên mạng đang xích mích"
Trịnh Hi Vận thấy qua nhìn lượt bàn luận, hết sức hài lòng nói: "Cãi vã càng nhiều càng tốt"
Mục Thanh không hiểu được nhìn Trịnh Hi Vận, Mục Cận nhìn Mục Thanh khẽ lắc đầu: "Thanh Thanh, quản lý công ty và cách thức hoạt động, em và a Vận vẫn còn có chút chênh lệch"
"Cái gì?" Mục Thanh mất hứng nhìn Mục Cận: "Chênh lệch chỗ nào?"
Mục Cận nói: "Linh Đạo bây giờ chắc là mua các chủ đề bàn luận và hải quân, dẫn đường dân trên mạng lên tiếng, để mắng nhau trong lúc chiến đấu làm lớn chuyện, làm cho nhiều người chứng kiến hơn, sau đó sẽ làm rõ mọi chuyện, độ nổi tiếng của Linh Đạo sẽ so với trước kia cao hơn"
Mục Thanh nghe xong kinh ngạc nhìn Trịnh Hi Vận, sau đó tiến lên trước cười nói: "Cô thực sự là rất lợi hại!"
Bên tai Trịnh Hi Vận hơi phiếm hồng, nhẹ giọng nói: "Cho nên không cần lo lắng cho tôi"
Lúc trước Mục Thanh vẫn say đắm chụp ảnh, bây giờ phát hiện kinh doanh cũng rất thú vị. Hơn nữa Trịnh Hi Vận ở trong mắt cô cũng được dán lên một tầng kim quang.
Bây giờ đã tháng tư, khí trời càng ấm áp hơn, Trịnh Hi Vận cũng đổi lại váy ngủ. Trước đây lúc sống một mình Trịnh Hi Vận ngủ cũng không mặc đồ lót, đồ ngủ mùa đông rất dầy, lại có bản đồ lót kèm theo, cô cũng không cần mặc đồ lót. Nhưng bây giờ thay váy ngủ, Trịnh Hi Vận không thể không mặc nịt ngực.
Mà khi cô từ phòng vệ sinh đi ra, Mục Thanh như cũ nhìn mà trợn tròn mắt xương quai xanh thẳng tắp, chân thon dài mảnh khảnh, đường cong thân thể hơi phập phồng cũng làm cho Mục Thanh không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Trịnh Hi Vận thấy ánh mắt của cô ngây tại chỗ. Trực giác của cô là cô chỉ cần tiến lên một bước, sẽ bị Mục Thanh đè ngã nhào xuống đất. Loại cảm giác này thật là không tốt.
Mục Thanh ho khan một cái, đối với Trịnh Hi Vận nói: "Tôi sẽ không làm gì cô" nói cô cầm đồ ngủ của mình đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Trịnh Hi Vận vốn không tin Mục Thanh nói, nhưng không nghĩ lần này Mục Thanh thật không có đối với cô làm cái gì, mà là vòng qua cô trực tiếp vào phòng vệ sinh. Trịnh Hi Vận khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết sáng ngày thứ hai lại làm cho Trịnh Hi Vận tan vỡ lần nữa, cô và Mục Thanh đối lập nhau mà ngủ, sau khi tỉnh lại hai người vốn nên mặt đối mặt, thế nhưng trước mắt Trịnh Hi Vận lại chỉ có một cái gối, ngược lại trước ngực có đợt gió nóng hơi yếu thổi vào. Trịnh Hi Vận cúi đầu nhìn, chỉ thấy đầu Mục Thanh ở trước ngực cô, hơi thở nóng rực phun ở ngực cô.
Nhẹ nhàng cầm lên tay Mục Thanh thả ở bên hông mình, Trịnh Hi Vận muốn lặng lẽ rời giường. Động tác thật nhỏ lại đánh thức Mục Thanh, cô mở mắt ra tâm Trịnh Hi Vận liền bắt đầu kinh hoàng.
Trước mắt trắng xóa như tuyết, mùi thơm thoang thoảng xâm nhập hơi thở, Mục Thanh trong chốc lát chỉ muốn biết thứ trắng như tuyết trước mắt mình là cái gì! Cô nhất thời khẩn trương chỏi người lên, nhưng không cẩn thận đè xuống đồ ngủ của mình, cả người lại bị đồ ngủ giật xuống. Nhưng cô không ngã xuống giường, mà là ngã ở trước ngực Trịnh Hi Vận.
Mùi thơm mềm mại xông vào mũi, đây là cảm thụ
duy nhất của Mục Thanh.
Cục đá lớn làm bể ngực, đây là cảm thụ duy nhất của Trịnh Hi Vận.
Mục Thanh tuy là mê luyến cảm thụ của lúc này, thế nhưng cô biết rõ Trịnh Hi Vận đối với cô không có cảm tình. Lần nữa chống người lên, Mục Thanh không dám nhìn thẳng mắt Trịnh Hi Vận: "Tôi không phải cố ý, đây là ngoài ý muốn!"
Trịnh Hi Vận lúc này cũng không muốn cùng Mục Thanh tranh cãi ầm ĩ, bởi vì đồ ngủ của Mục Thanh gần như sắp muốn rớt! Cô mặc một đồ ngủ T-shirt, cổ áo lại mở lớn ra, trải qua cả đêm ngủ say, cổ áo đã không còn quy quy củ củ dựng trên vai. Mục Thanh lúc này vai lớn lộ ra, ngực trắng như tuyết lộ ra hơn phân nửa, gương mặt không biết bởi vì nguyên nhân gì hiện lên đỏ ửng.
Trịnh Hi Vận không hề biết mình lại có một ngày nào đó không dám nhìn thẳng vào thân thể một người cùng giới, mà cổ thân thể này cũng không có □□.
Hầu như là trốn thoát mà chạy Trịnh Hi Vận trốn vào phòng vệ sinh rửa mặt, chỉ để lại Mục Thanh một người ngồi quỵ ở trên giường hiểu ra. Mục Thanh rất kích động, sau đó cô nằm ở trên giường lộn mấy vòng, lòng tràn đầy huyễn tưởng cuộc sống hạnh phúc sau khi hai người yêu nhau.
Tuy là buổi sáng đã xảy ra chuyện để hai người hơi xấu hổ, nhưng ở trước mặt người nhà, hai cô lại không hẹn mà cùng che giấu phần xấu hổ này.
Trịnh Hi Vận hôm nay cũng không đi công ty, mà là trực tiếp đến công ty internet, dù sao hai ngày này chính là thời điểm tương đối mấu chốt. Trên đường Trịnh Hi Vận nhận được điện thoại của Trịnh Dao Cầm, nghe trong giọng cô không còn cách nào che giấu được đắc ý: "Chị, dự án của chị xảy ra vấn đề lớn như vậy, sao chị không làm sáng tỏ? Bằng không dự án này sẽ lỗ nha!"
Trịnh Hi Vận cười lạnh một tiếng, giọng nói ra lại bao hàm hốt hoảng tức giận: "Cái này có liên quan gì tới cô?"
Trịnh Dao Cầm quả nhiên tin là cô bây giờ bị hành hạ sứt đầu mẻ trán, đắc ý càng không che giấu được: "Chị, chị có vấn đề gì có thể nói cho em biết, em sẽ giúp chị, chúng ta dù sao cũng là chị em!"
"Không cần!" thanh âm Trịnh Hi Vận càng thờ ơ, tức giận cứ như là làm sao cũng không đè ép được. Tựa như cô thực sự bởi vì vấn đề dư luận trên internet mà thúc thủ vô sách.
Trịnh Dao Cầm suýt nữa nhịn không được bật cười, tiếp tục nói: "Em đây cúp trước, chị có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho em"
Điện thoại cắt đứt, Trịnh Hi Vận khẽ lắc đầu, may mắn mình di truyền từ gien hoàn hảo của mẹ, bằng không hiện tại chính mình có lẽ sẽ là Trịnh Dao Cầm thứ hai không chừng. Thủ đoạn như vậy, người mới tốt nghiệp có chút tài mọn cũng có thể làm được.
Nhìn toàn bộ tình thế xảy ra so với dự đoán không sai biệt lắm, Trịnh Hi Vận trầm tĩnh lại, để Dư Hạ Hề quan sát hướng đi của dư luận trên internet và lượt bàn luận các chủ đề câu chuyện.
Đầu óc không còn suy nghĩ, Trịnh Hi Vận không thể tránh được nhớ tới sự kiện quạ đen sáng sớm hôm nay, cô sâu kín thở dài một hơi, cảm giác cuộc sống của mình càng lúc càng nguy hiểm, cứ như một ngày nào đó sẽ bước vào một cái hố sâu.
Đột nhiên cô ý thức được một vấn đề, nếu như một ngày nào đó cô thực sự bị Mục Thanh công phá phòng tuyến, Mục Thanh sẽ đối với cô làm cái gì? Trịnh Hi Vận vô ý thức nhìn tay của mình, trong nháy mắt bên tai đỏ bừng lên.
Ý thức được mình còn ở công ty, Trịnh Hi Vận lần nữa căn dặn Dư Hạ Hề, sau đó trở lại trên xe mình. Kỳ thực Trịnh Hi Vận cũng không biết nữ nhân lúc đó phải làm sao, xem tay cũng chỉ là một động tác theo bản năng, thế nhưng động tác này cũng để cho cô vô ý thức đỏ mặt lên.
Một quyền đập vào tay lái, Trịnh Hi Vận vô lực dựa vào trên ghế ngồi. Cô thở dài nhắm mắt lại, nghĩ thầm sống lại ngoại trừ thay đổi sự nghiệp của mình, có thể còn có cả tình cảm của mình, hai người cùng một chỗ nhất định sẽ sản sinh cảm tình, mà trong cảm tình đơn giản là hai kiểu thích hay ghét. Tựa như cô chán ghét Trịnh Dao Cầm, thích Chương Nghệ.
Đối với Mục Thanh, Trịnh Hi Vận ngay từ đầu là ghét, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại dần dần tiếp nhận Mục Thanh lưu manh đùa giỡn còn động thủ động cước. Cô bây giờ có thể khẳng định là mình không ghét Mục Thanh, thậm chí có thích một ít, đương nhiên loại thích này cùng thích Chương Nghệ là giống nhau, kiểu tình bạn.
Trịnh Hi Vận cũng không thể cam đoan mình sẽ vĩnh viễn thích theo kiểu tình bạn, bởi vì gần đây mình thực sự quá kỳ quái.
Trịnh Hi Vận muốn né tránh, nhưng lại không biết tránh đến nơi đâu, bởi vì Mục Thanh nhất định sẽ đuổi kịp mình. Hơn nữa hiện tại Mục Thanh mệnh rủi vẫn chưa tiêu tán, vẫn thỉnh thoảng sẽ xui xẻo, cô và Mục Thanh kết hôn trách nhiệm là cải biến vận mệnh Mục Thanh, bây giờ chắc chắn không phải lúc ra đi.
Cho nên phải làm gì đây? Chẳng lẽ phải thật thích một nữ nhân sao? Tuy là Trịnh Hi Vận cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng khi chính mình chậm rãi đi trên con đường này, cũng làm cô trong chốc lát có chút không thể tiếp thu được.
Trịnh Hi Vận ngồi ở trong xe, muốn an tĩnh nghĩ biện pháp, không biết làm sao lại dần dần ngủ. Trong mộng, cô mơ thấy Mục Thanh cởi sạch sẽ truy đuổi ở sau lưng cô, muốn cô và cô ta nhất định phải cùng nhau trần trụi mà chạy, Trịnh Hi Vận bị cô dọa gần chết, ở trong mơ vẫn chạy vẫn chạy, bỗng nhiên trong nháy mắt tỉnh lại nhịp tim đập cuồng loạn, cứ như mới vừa chạy Marathon xong.