Trịnh Hi Vận cũng không định ở Tô Châu ngây người lâu lắm, nhưng cô cũng sẽ không lập tức trở về Bắc Kinh, bây giờ đi về đối mặt những người thân kia luôn mang căm ghét vẻ mặt, Trịnh Hi Vận cũng không có loại này yêu thích.
Cô lại một lần nữa đi tới xe lửa đứng, mua vé đi Thượng Hải. Lúc ngồi xuống chỗ ngồi, Trịnh Hi Vận trong lòng hơi động, đây không phải là vị trí chỗ ngồi lúc sống lại ngồi sao? Trịnh Hi Vận con mắt nhìn chằm chằm hướng đi thông cửa xe, có chút khẩn trương, luôn cảm giác Mục Thanh lại đột nhiên quẹo qua góc đi tới bên người cô.
Cũng may đây hết thảy chỉ là cô phán đoán. Thẳng đến ra trạm một thân một mình tọa lên xe taxi, Trịnh Hi Vận lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Trịnh Hi Vận ngây ngẩn cả người, thật là ngu xuẩn, chính mình lại bị một người chỉ gặp mấy lần hãm hại tới mức này.
Sau khi bình tĩnh Trịnh Hi Vận gọi cho Khang Minh Hồng, điện thoại sau khi tiếp thông Trịnh Hi Vận nói cho hắn biết: "Em đang đi tới công ty "
Khang Minh Hồng bên kia có chút ầm ĩ, một lát sau hắn chắc là đi tới một chỗ an tĩnh chút : "Làm sao đột nhiên tới rồi?"
Trịnh Hi Vận cười giỡn nói: "Bởi vì nhớ anh ! "
"Thật vậy chăng? Anh đây thật cao hứng." Khang Minh Hồng thanh âm mang theo ôn nhu và cưng chìu, " Lúc nào đến? "
Trịnh Hi Vận nói: "Đại khái nửa tiếng "
Khang Minh Hồng nói: "ừ, vừa lúc anh không cần đi Bắc Kinh báo cho em tiến trình của hạng mục, ngày hôm nay em tới anh có thể tiện để báo cáo rồi "
Trịnh Hi Vận cười nói: "Anh cũng quá biết lười biếng a! "
"Xin Tổng tài đại nhân đừng tố giác anh, để cho anh trộm một ngày lười" Khang Minh Hồng cười giỡn nói.
Nói giỡn hai câu sau Trịnh Hi Vận cúp điện thoại.
Trịnh Hi Vận ở công ty là phó tổng giám đốc, Khang Minh Hồng là tổng thanh tra hạng mục, cho nên cô là cấp trên của Khang Minh Hồng. Cô không biết ở người khác trong quan hệ yêu đương nếu như nữ nhân chức vị cao hơn nam nhân là thế nào chung đụng, cô cảm thấy hai người cũng không vì cấp bậc trên dưới mà quan hệ ở chung lúng túng.
Trịnh Hi Vận cùng Khang Minh Hồng nói yêu thương chưa tới một năm, cảm tình không thể nói là mãnh liệt, nhưng cũng rất ổn định. Trịnh Hi Vận chỉ cảm thấy cùng Khang Minh Hồng cùng một chỗ rất thư thái, hắn sẽ không ép buộc chính mình cái gì, cũng sẽ không yêu cầu này nọ, ở hai nơi xa nhau hai người cũng sẽ không có câu oán hận, ngược lại rất lý giải đối phương.
Hai người rất bình thản, Trịnh Hi Vận không biết cái này có phải hay không ái tình, chỉ cảm thấy đoạn này quan hệ là cô cần. Bởi vì cô có quá nhiều chuyện muốn đi làm, không có có tâm tư dư thừa giống như ở thời kỳ trưởng thành tiểu nữ sinh giống nhau mỗi ngày luôn nói yêu thương.
Cô nhưng không biết cái này cũng không phải thật sự là ái tình, ái tình chưa bao giờ là bình thản, cho dù nhìn như bình thản, tâm như trước biết bởi vì người đó hiện mà nổi sóng.
Nhân viên tại chi nhánh công ty Thượng Hải đều biết Trịnh Hi Vận, nhìn thấy cô cung kính nói: "Trịnh tổng."
Trịnh Hi Vận gật đầu đáp lại bọn họ, sau đó đến phòng làm việc của Khang Minh Hồng. Khang Minh Hồng sau khi thấy Trịnh Hi Vận thì thực sự đưa cô một phần báo cáo "Anh làm xong báo cáo rồi "
Trịnh Hi Vận liền thuận thế ngồi vào trên ghế làm việc của Khang Minh Hồng, mà Khang Minh Hồng cũng ngồi vào vị trí đối diện với cô để làm công tác báo cáo.
Báo cáo tiến hành được phân nửa, cửa phòng làm việc bị gõ, Trịnh Hi Vận khẽ nhíu mày, Khang Minh Hồng nói với cô: "Nhất định là có chuyện gấp, bằng không sẽ không dễ dàng quấy rầy chúng ta "
Trịnh Hi Vận lúc này mới cho người vào. Gõ cửa là thư ký của Khang Minh Hồng, cô nhìn thấy Trịnh Hi Vận ngồi đối diện Khang Minh Hồng hơi kinh ngạc, lập tức trong nháy mắt che đậy vẻ mặt của mình, đối với Trịnh Hi Vận nói: "Trịnh tổng, Mục tổng đột nhiên đến công ty muốn cùng nói muốn cùng cô gặp mặt "
"Mục tổng? " Trịnh Hi Vận chân mày nhíu càng sâu, không lẽ là cái kia muốn cùng nhà bọn họ kết hôn Mục tổng!? Trịnh Hi Vận trầm tư vài giây, đối với thư ký nói: "Mời hắn vào ! "
Cô nghĩ có thể chính là người của Mục gia, chỉ bất quá Mục gia có thể xưng là tổng có không ít, cũng không biết tới là ai. Hơn nữa hắn làm sao biết hành trình của mình?
Cửa phòng làm việc lần nữa bị mở ra, một nam nhân vóc dáng đồ sộ nghiêm túc đi vào. Trịnh Hi Vận trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, đứng lên đối với nam nhân nói: "Chào anh, xin hỏi anh là? "
"Mục Cận" nam nhân đi lên trước vươn tay, Trịnh Hi Vận trái tim trầm xuống, giơ tay lên cùng hắn bắt tay. Mục Cận là cậu chủ Mục gia, cũng là anh của nữ nhân cô phải gả, nghe đồn người anh này cực kỳ cưng chìu em ái hắn.
Mục gia ở Bắc Kinh vô cùng khiêm tốn, thế nhưng ai cũng biết Mục gia không chọc được, nhà bọn họ bối cảnh vô cùng thâm hậu, có thể bối còn chưa cùng người giàu nhất Trung Hoa Trung Quốc Vương Kiện Lâm so với, thế nhưng bối cảnh gia đình cùng với nội tình cũng là bây giờ vững mạnh nhất không có cách nào so sánh được.
Mục gia đưa ra hôn sự cũng là vô cùng khiêm tốn, người biết không nhiều lắm. Thế nhưng theo Trịnh Hi Vận biết, người muốn gả vào Mục gia cũng là vô số kể. Nếu như Mục gia công khai chọn rể, liệt kê ra các loại yêu cầu bát tự, người phù hợp yêu cầu 90% thì đều nguyện ý gia nhập vào Mục gia, cho dù là gả cho một nữ nhân.
Nhưng là Trịnh Hi Vận lại không muốn, cô từ nhỏ theo mẹ và du học học tập ảnh hưởng, so với người bình thường thì rất tự lập tự mình cố gắng. Cô theo đuổi là sự nghiệp hoàn mỹ cùng cuộc sống tự do, như kiểu xã hội phong kiến đi ép Trịnh Hi Vận kết hôn thì làm sao cô nguyện ý chấp nhận.
Mục Cận đến là vì cái gì cô lòng biết rõ, bao quát Khang Minh Hồng cũng là biết đến. Mục Cận khách khí đối với Khang Minh Hồng nói: "Khang tổng, có thể hay không cho mượn phòng làm việc anh dùng một lát, tôi nghĩ muốn cùng Trịnh tổng nói chuyện "
Khang Minh Hồng không nói gì, quay đầu nhìn về phía Trịnh Hi Vận. Trịnh Hi Vận đối với hắn gật đầu cũng mỉm cười, để cho hắn yên tâm.
Cuối cùng phòng làm việc chỉ còn lại có hai người, Mục Cận ngồi chỗ Khang Minh Hồng mới vừa ngồi,
đối với đồng dạng ngồi xuống Trịnh Hi Vận nói: "Hi Vận, tôi nên gọi vậy đi! Ngày hôm nay đúng dịp nghe nói cô tại Thượng Hải, đến tìm cô là muốn hỏi một chút, cô vì sao không muốn cùng em gái tôi kết hôn? "
Trịnh Hi Vận nhìn hắn, thật lâu không nói gì. Mục Cận khẽ nhíu mày, vốn là nghiêm túc thì càng thêm nghiêm túc.
"Hi Vận, cô không cần kiêng dè, có cái gì cô nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ không đối với cô làm cái gì." Mục Cận nói xong lại chưa thúc giục cô, rất có kiên nhẫn lẳng lặng chờ câu trả lời của cô.
Trịnh Hi Vận lúc này đây như cũ trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Tôi không thể tiếp thu kiểu ép buộc hôn nhân này, hơn nữa đối phương còn là một phụ nữ, ngay cả giới tính đều không đúng, lẽ nào tôi còn cần suy nghĩ sao? "
Mục Cận mặt không đổi sắc nói: "Mục gia cũng không có chân chính ép buộc qua cô, nếu như cô nguyện ý, chúng ta cũng có thể an bài em gái tôi cùng cô ở chung một đoạn thời gian, tôi nghĩ cô sẽ thích nó. Còn với nữ nhân vấn đề này, Hi Vận cô du học ở nước ngoài, lẽ nào tư tưởng vẫn như người cũ kĩ giống nhau sao? "
Trịnh Hi Vận không chút nào lùi bước "Tôi không biết Mục gia có không ép buộc là cái gì hình thức, thế cho nên anh nói cho tôi biết chưa từng có ép buộc qua tôi. Mà tôi lại chân thật cảm thấy được áp lực từ nhà các người, nếu như tôi thực sự vẫn luôn không đáp ứng, có phải hay không qua một đoạn thời gian nữa, tôi liền không có cách nào lăn lộn tiếp? "
Mục Cận đối với cô nói có chút bất đắc dĩ, hắn là thật không có uy hiếp ép buộc. Thế nhưng người nhà họ Trịnh có hay không tự động uy hiếp ép buộc hắn cũng không biết.
Mục Cận giơ tay lên nhìn đồng hồ, tùy tiện nói: "Hi Vận, cả gia đình chúng tôi đều rất chờ mong cô đến, tôi vốn muốn cho các cô gặp mặt, thế nhưng em gái tôi vẫn không có thời gian, nếu như cô không bài xích, tôi có thể an bài các cô gặp nhau. "
Gặp mặt với người đi bán hàng cho tổ chức đa cấp? Trịnh Hi Vận trong lòng buồn cười, trên mặt lại như cũ khéo nói: "Tôi nghĩ chúng tôi hai người cho tới bây giờ cũng không có chính thức gặp qua, cũng là thật không có duyên phận, nếu như Mục tổng muốn mạnh mẽ đem chúng tôi xứng cùng một chỗ, có thể không đạt được các người kết quả mong muốn, ngược lại sẽ bởi vì gặp mặt làm Đại tiểu thư của các người càng thêm xấu hổ."
Mục Cận nhìn thật sâu Trịnh Hi Vận, sau đó đứng lên nói: "Còn là hy vọng Hi Vận có thể thận trọng suy tính một chút. "
Mục Cận đi rồi, Trịnh Hi Vận một người ngồi ở phòng làm việc đờ ra. Cô biết nếu như cô và Mục gia có hôn sự, muốn dùng Mục gia để lấy lại công ty là một chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng cô chính là không muốn, cô không muốn dùng tình cảm của mình cùng hôn nhân đi đổi lấy công ty quyền khống chế tuyệt đối, như vậy sẽ làm cô khinh thường chính mình, cũng sẽ để cho mẹ cô và ông bà ngoại thất vọng.
Bởi vì Mục Cận xuất hiện, Trịnh Hi Vận tâm tình có chút không tốt, cô không cùng Khang Minh Hồng tiếp tục làm báo cáo, đối với Khang Minh Hồng nói: "Em muốn về khách sạn trước "
Khang Minh Hồng đau lòng nói: "Ngay những lúc này, anh căm hận chính mình, nếu như anh có thể càng lớn mạnh một chút, có phải hay không liền có thể bảo vệ được em? "
Trịnh Hi Vận nói: "Tự em cũng có thể bảo vệ được chính mình" tuy là chết qua một lần, cô vẫn như cũ tin chính mình.
Tục ngữ là chỗ dựa vững chắc núi đổ, dựa vào người khác chạy trốn, Trịnh Hi Vận từ nhỏ đến bây giờ sống lại qua một lần, hai đời cuộc sống đều đối lập nhau độc lập, đồng thời càng muốn tin tưởng mình.
Khang Minh Hồng tiễn Trịnh Hi Vận ra cửa đón xe, trong mắt tràn đầy không nỡ: "Nếu không lần này nghỉ ngơi vài ngày, anh cảm thấy em làm mình quá căng thẳng "
Trịnh Hi Vận lắc đầu "Không cần, em có thể" cô chỉ là tạm thời tâm tình có chút không tốt, cô tin tưởng mình ở khách sạn tĩnh táo một chút là có thể quay lại tâm tính.
Lúc ra công ty Trịnh Hi Vận mới phát hiện sắc trời đã tối dần, cô ngồi lên xe trong đầu vẫn hiện lên lời Mục Cận nói. Khi Trịnh Hi Vận phục hồi tinh thần lại, cô đã bị chở đến một chỗ bốn phía đen kịt, thậm chí đèn đường cũng không có.
Trịnh Hi Vận trái tim rất nhanh nhảy lên, cực lực để cho mình trầm tĩnh lại hỏi: "Chú à, đây là đường đi tới khách sạn sao? "
Tài xế xe taxi nói: "Đúng vậy, đường này gần hơn một chút"
Trịnh Hi Vận lúc này mới phát hiện tài xế lại mang theo một cái khẩu trang, cô không thấy rõ mặt của hắn.
Trịnh Hi Vận hai tay nắm chặc thành quyền, đối với tài xế nói: "Chú, tôi xuống xe ở đây! "
Tài xế xe taxi nhìn cô một cái, lại đi trước hơn 10m. Trịnh Hi Vận trả tiền, mở cửa xuống xe, khi xe taxi chạy đi trong nháy mắt đó, Trịnh Hi Vận trong lòng càng là sợ hãi. Đây là một đoạn đường hoang vu, bên đường công trường bởi vì đình công, bốn phía có vẻ cực kỳ vắng vẻ.
Trịnh Hi Vận lấy điện thoại di động ra muốn điều tra, đúng lúc này cô cảm giác được một tia dự cảm bất hảo, sau đó có một đôi tay xù xì che lỗ mũi của cô cùng miệng, kéo tha cô về phía sau.