Mang theo tâm tình kỳ quái đưa ra 50 tiền, nhìn xe ngựa bị 'Vương lão đầu kia kéo đi, không biết vì sao Tiêu Linh Linh lại
có cảm giác như vừa bị lừa.
Mười văn tiền mua được một cân gạo! Chỉ đậu một chiếc. xe lại tốn 50 văn!
Lục Uyên ở một bên nghĩ ra việc gì đó, nhìn hướng dẫn viên du lịch: “Này, hướng dẫn viên du lịch, nếu chúng ta dừng lại
một lát rồi rời đi thì sẽ tính thế nào?”
Hướng dẫn viên du lịch quay lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy thì coi như ngươi đã bị tổn thất lớn”.
Tiêu Linh Linh:...
Lục Uyên: ...
“Đi thôi, xe đã đỗ rồi, ta dẫn ba vị đi tham quan huyện Nguyên Giang của chúng ta!”. Hướng dẫn viên du lịch xua tay,
nhếch môi nhìn ba người đang bối rố
Hôm nay mà để ba người các ngươi còn dư một đồng tiền nào trở về, coi như hướng dẫn viên du lịch như ta không xứng với chức vụ này!
Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, không chỉ Lục Uyên mà cả Tiêu Linh Linh đều bị huyện Nguyên Giang làm chấn động.
Người dân huyện Nguyên Giang khác với những bá tánh gầy gò xanh xao mà bọn họ thấy trong khoảng thời gian này, không phải mỗi người đều trắng trẻo mập mạp, nhưng họ đều cuộc sống sung túc.
Không có kẻ lưu manh vô lại, thậm chí cả người ăn xin cũng không có, mẹ nó, điều này thật sự rất bất thường!
Tiêu Linh Linh nhịn không được vội vàng hỏi: “Hướng dẫn viên du lịch, tại sao trong thành không có người ăn xin?”
Lục Uyên lấy ba cây kẹo hồ lô, giá hai mươi văn một cây, ăn đến nỗi miệng dính đầy đường, cũng nghỉ ngờ nói: đó, từ nãy đến giờ ta chưa gặp được một người ăn xin nào cả”.
Nghe vậy, hướng dẫn viên du lịch lập tức buột miệng thốt ra: “Tiểu thư, người nói rất đúng, dưới sự quản lý của Huyện lão gia đẹp trai, tài năng, trẻ tuổi đầy triển vọng của chúng ta, bá tánh ở huyện Nguyên Giang chúng ta đều thịnh vượng và khỏe mạnh, làm sao có thể có một sinh vật như người ăn xin được! Hơn nữa, mỗi người dân ở huyện Nguyên Giang chúng ta đều chăm chỉ và có năng lực thì sẽ không có người ăn xin”.
Lão phu xe đột nhiên nói: “Vậy cũng không thể nào mọi người đều chăm chỉ và có năng lực như vậy chứ?”
Hướng dẫn viên du lịch ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, chuyện này. Huyện của chúng ta có chính sách tốt, sẽ bố trí công việc cho người dân, muốn không làm việc chăm chỉ cũng không được”.
Vừa lúc hẳn ta đang nói chuyện, một nhóm người cầm chổi xuất hiện bắt đầu quét đường, đây đã là nhóm thứ ba mà đám người Tiêu Linh Linh đã nhìn thấy, bây giờ cuối cùng bọn họ cũng hiểu ý của hướng dẫn viên du lịch khi nói rằng muốn không làm việc chăm chỉ cũng không được.
Cho đến buổi chiều.
Nhờ sự lừa dối - à không, sự phục vụ nhiệt tình của hướng dẫn viên du lịch, mà túi tiền của Lục Uyên đã trống rỗng, ước chừng tiêu hết mười lượng bạc vào các loại đồ ăn vặt và đồ chơi lòe loẹt, quả là một khoản mua sắm hào phóng.
Đến lúc này ba người Tiêu Linh Linh mới nhớ tới mục đích bọn họ đến đây để làm gì.
“Hôm nay đến đây là được, làm phiền hướng dẫn viên du lịch rồi”. Tiêu Linh Linh nói, nếu tiếp tục bị tên này dẫn đi, chỉ sợ không chỉ Lục Uyên, mà túi tiền của nàng cũng sẽ trống rỗng.
Thanh niên hướng dẫn viên du lịch thở dài trong lòng, gật đầu đưa tay ra: “Được rồi, ba vị, ai trả phí hướng dẫn du lịch, tổng cộng là ba lượng!”
Tiêu Linh Linh trợn to hai mắt, khóe miệng dưới khăn che mặt giật giật, kinh hãi nói: “Cái này cũng tốn tiền? Sao trước đó ngươi không nói ra!”
“Tiểu thư, ta không phải là lao động miễn phí! Ta cũng phải nuôi sống gia đình mình! Còn chuyện vừa rồi ta chưa nói sao? Vậy có lẽ là ta đã quên mất”.
“Đây là trách nhiệm của ta, vậy chỉ cần hai lượng bạc thôi”.
Tiêu Linh Linh nhìn Lục Uyên, thị nữ đỏ mặt: “Tiểu thư, tiền ở chỗ ta đã tiêu hết rồi”.
Tiêu Linh Linh chán nản lấy tiền ra