Huyện Lệnh Đế Sư

Vậy thì truyền triệu đi


trước sau

Ngày hôm sau.

Đại điện triều hội.

Tiêu Linh Linh một thân long bào khí thế uy nghiêm, bên trái phía dưới là hoàng tử điện hạ Tiêu Huyền Sách đang ngáp ngắn ngáp dài, hôm nay hắn ta cũng phá lệ một bữa, dậy sớm đến tham dự triều hội, tất nhiên là bởi vì Triệu Tĩnh.

Hắn ta vẫn đang chờ đợi để biết cách làm thuốc súng từ Triệu Tĩnh.

Các quan chức Bộ Công tiếp tục báo cáo tình hình lũ lụt ở Giang Châu, sau khi quyết định các vấn đề lớn nhỏ, Tiêu Linh Linh mới nhìn sang Tổng quản Tư Lễ Giám.

“Mã tổng quản, Triệu Tĩnh - huyện lệnh Nguyên Giang đã đến chưa?”

Nghe thấy câu này, Mã Tổng quản vội vàng nói: “Bệ hạ, sáng nay Tư Lễ Giám đã phái người đi thông báo cho Triệu đại nhân”.

Tiêu Linh Linh gật đầu: “Vậy thì truyền triệu đi”.

“Tuyên Triệu Tĩnh, huyện lệnh Nguyên Giang!”

Một tiếng tuyên triệu truyền ra, ánh mắt của mọi người đều không khỏi tò mò nhìn ra ngoài đại điện, tên này cuối cùng cũng đến rồi.

Nghe thái giám đi truyền chỉ trước đây nói, dân dưới quyền hắn không sống nổi, nghèo đến mức sắp ăn thịt nhau rồi! Cũng không biết hoàng đế sẽ xử lý thế nào.

Dẹp yên lũ lụt ở Giang Châu là một công lao không thể phủ nhận, nhưng để Nguyên Giang liên tục nghèo đói, đó cũng là một tội lỗi.

Lúc này, mọi người đều đang chờ xem kịch.

Còn bên ngoài điện, Triệu Tĩnh vừa mặc quần áo vừa chạy theo thái giám.

Thái giám vừa chạy vừa không ngừng thúc giục: “Triệu đại

nhân mau lên! Bên kia đã bắt đầu tuyên triệu rồi, còn bộ quan phục này cũng phải chỉnh sửa cho ngay ngắn!”

“Biết rồi biết rồi, thúc giục cái gì chứ!”

Triệu Tĩnh không hài lòng thắt lưng kêu lên, mẹ nó Vương Tam, nếu không phải hắn ta mời hắn đi uống rượu, hắn cũng không đến nỗi ngủ quên!

Dưới sự thúc giục gấp gáp của thái giám, cuối cùng cũng kịp đến trước đại điện, Triệu Tĩnh chỉnh trang lại trang phục, vội vàng cúi đầu bước vào Thái Hòa Điện.

Cho dù không ngẩng đầu lên, hắn cũng có thể cảm nhận được vô số ánh nhìn đang dồn về mình, cảm giác đó thật khó chịu.

Nghĩ đến những lời dặn dò của Chu Bách Xuyên khi gặp mặt, trong lòng Triệu Tĩnh có chút lo lắng.

Triệu Tĩnh cũng không ngẩng đầu, chỉ nhìn mũi chân mình, đi từng bước một, liên tiếp đi mười tám bước mới quỳ xuống, hăng giọng kêu lên.

“Vi thần, huyện lệnh Nguyên Giang, phủ Giang Lăng, Triệu Tĩnh, khấu kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết”

“Đứng lên đi”. Môi Tiêu Linh Linh nhếch lên.

Hả?

Giọng này sao quen thế nhỉ?

Triệu Tĩnh vô thức ngẩng đầu lên, kết quả chỉ nhìn một cái liền tức giận: “Mẹ kiếp, tên họ Tiêu kia, ngươi cũng ở đây!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện