“Ngươi...
Tiêu Linh Linh giận dữ: “Buông ra!”
Tên khốn này còn dám ôm chân mình!
Triệu Tĩnh cũng không quân tâm nhiều như vậy, ôm cái chân dài kia không buông tay, van cầu một chút thì người phụ nữ ác độc này có thể mềm lòng thả mình một mạng, bằng không, nếu thật sự chết như vậy, vậy là lỗ vốn rồi!
“Buông tay! Ngươi có tin bây giờ ta sẽ chém ngươi không!”
Bị Triệu Tĩnh ôm như vậy, Tiêu Linh Linh vừa ngạc nhiên vừa tức giận, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, đặt ngang đầu chó của Triệu Tĩnh. Triệu lão gia sợ tới mức rụt cổ lại, vội vàng buông tay.
Xin tha thứ nói: “Bệ hạ, thần biết tội rồi, xin bệ hạ khai ân”.
Lúc này Tiêu Linh Linh vốn không có ý định giết hản, ý định cầm kiếm đến chỉ là để dọa cho tên vô lại này sợ hãi, chỉ là khi nghĩ đến chuyện trước đây ở huyện Nguyên Giang, tên hỗn xược này đã lừa gạt mình.
Cơn giận lại dâng lên, nàng đá một phát ra ngoài, Triệu Tĩnh vô thức lùi sang một bên.
“Ngươi còn dám trốn!”
Thấy vậy, Nữ Đế bệ hạ trực tiếp ném kiếm xông tới, trận đánh này suýt nữa đã đưa Triệu Tĩnh đến gặp Diêm Vương.
Nhìn Triệu Tĩnh từ trên cao xuống, cuối cùng Tiêu Linh Linh cũng xả hết hận thù trong lòng những ngày qua, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ở huyện Nguyên Giang mở thanh lâu, lừa gạt thương nhân qua đường, tu sửa thành lũy trái phép, lừa trên dối dưới không nộp thuết Triệu Tĩnh, Triệu đại nhân ngươi thật là to gan!”
Che con mắt đã biến nâu, Triệu Tĩnh đau đớn nhăn nhó, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Thần, tội đáng chết vạn lần”.
Người phụ nữ chó má này ra tay cũng thật nặng!