Huyết Lang Báo Thù

Sói 330 Và 331 Đã Về Võng Đạo Rồi Chứ


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhà họ Tư Mã đã bị tiêu diệt rồi, Đông Phương Hạ không cần diễn kịch nữa.

Các anh em Lang Quân mở tiệc ăn mừng, tất cả đều là dân xã hội đen, cô và Thư Lăng Vy là người nhà nước, Diệc Phi lo là sẽ ảnh hưởng không tốt tới Đông Phương Hạ.

Đông Phương Hạ hiểu ý của Diệc Phi, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên nụ cười dịu dàng.

Anh nhẹ giọng nói: “Không đâu, trong Lang Quân vẫn còn rất nhiều người không biết em.

Em gọi Lăng Vy tới giải tỏa, những ngày qua các em cũng vất vả rồi”.


“Vậy được.

Trên cơ bản chuyện bên tập đoàn Thiên Lang đã xử lý ổn thỏa cả rồi, anh mở tiệc ăn mừng xong thì cũng không cần mệt mỏi như thế này nữa”.

Ôm thân thể thướt tha của Diệc Phi, Đông Phương Hạ ngửa đầu thở dài: “Quen là được rồi.

Vả lại, anh cũng không phải người thích rảnh rỗi, không có việc gì làm thì anh còn thấy khó chịu nữa”.

Không có việc gì làm thì cảm thấy khó chịu, người khác còn đang ước được rảnh rỗi kia kìa! Diệc Phi dở khóc dở cười, véo Đông Phương Hạ một cái.

“Diệc Phi, vừa rồi lên đây, em có thấy Lục Phong ở bên dưới không?”
“Lục Phong? Em không để ý nữa! Lúc lên đây, em thấy Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Hồ Ngạn Hạo, bọn họ đang định dạy dỗ người tên là Trình Thành, không biết xảy ra chuyện gì nữa”.

Tự nhiên Đông Phương Hạ lại hỏi tới Lục Phong, Diệc Phi cảm thấy kỳ lạ.

Nghĩ tới Lục Phong, Đông Phương Hạ lập tức liên tưởng tới bạn gái của cậu ta là Chung Nhã Nhu.

Đông Phương Hạ luôn cảm thấy cô gái ấy có gì đó là lạ.


Khoảng thời gian vừa rồi bận quá, anh quên mất chuyện này.

Mặc dù anh tin tưởng Lục Phong, nhưng hiện giờ Lang Quân không còn là bang phái nhỏ như hai tháng trước nữa.

Cho dù tài chính của Lang Quân không nhiều, nhưng cũng có mấy tỷ.

Nếu để một mình Lục Phong quản lý số tiền ấy thì Đông Phương Hạ sẽ không nói gì, nhưng bên cạnh Lục Phong có một người mà anh cảm thấy có vấn đề, anh không dám qua loa.

Xem ra, trong buổi họp sáng ngày kia, anh phải điều chỉnh lại các vị trí quản lý của Lang Quân mới được, tuyệt đối không thể để quyền hành rơi vào tay người ngoài.

Đề nghị của Tây Môn trong quán cơm tối nay khá ổn.

Trong toàn bộ những thành viên cao cấp của Lang Quân, những người có thể đảm nhiệm chức vị mà Tây Môn nói là Tây Môn Kiếm, Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh.

Ba người họ có uy tín cao trong Lang Quân.

Nhưng theo những gì anh biết thì cả ba người họ đều không muốn ngồi vào vị trí ấy, bởi vì bọn họ biết trong Lang Quân có một số người mà bọn họ không điều động được.

Huống chi Tây Môn Kiếm đi theo anh quen rồi, Hồ Ngạn Hạo là tướng giỏi, Dạ Ảnh là thủ lĩnh của võng đạo, bọn họ không thể kham hết được.


Trừ Tây Môn Kiếm, Hồ Ngạn Hạo và Dạ Ảnh ra thì chỉ còn một người thôi.

Nam Cung Diệc Phi mới nói được vài câu với Đông Phương Hạ thì lại nhìn thấy anh trầm ngâm suy tư, lông mày lúc thì nhíu lại, lúc thì giãn ra.

Cô biết anh lại đang hoạt động trí óc rồi.

Diệc Phi cảm thấy bó tay, thầm nghĩ, sao anh không chịu nghỉ ngơi đi chứ.

Thế là cô bèn đứng lên, pha một cốc trà nóng cho anh.

Giọng nói êm tai của Dạ Phong vang lên.

Cô nhìn Nam Cung Diệc Phi một cái, bỗng cảm thấy không được tự nhiên.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện