Edit: Ngọc Quyen
Beta: Ang Nguyễn
Ôn Nhuận lướt weibo một cách say sưa.
Vụ việc Diệp Thu Đình chơi trò bạo dâm tình dục lỡ tay giết chết người đã gây ra xôn xao ồn ào khắp trên mạng. Đặc biệt là khi ấy, Diệp Mậu Khai dẫn theo vệ sĩ xuất hiện tại bệnh viện, nổ một tràng lời nói hống hách, coi thường mạng người đã bị người khác quay lại rồi đăng lên mạng, vụ việc lại càng đổ thêm dầu vào lửa. Có điều, chỉ sau hai tiếng ngắn ngủi, đã có hai ba chủ đề lên hot search. Nhấp chuột vào toàn là các góc độ khác nhau của video, quay lại rành mạch và rõ ràng cảnh Diệp Mậu Khai ỷ thế hiếp người, coi khinh mạng người.
Dân mạng tự nhiên sẽ có tình thần quần chúng hăm hở mà đi công kích Diệp gia, không ít người gắn tag giới chức lớn vào, yêu cầu căn cứ theo pháp luật để bắt giam và trừng trị Diệp Thu Đình, cũng có nhóm người “xong đời” (1)đang không ngừng mang theo tiết tấu hát khúc bi ai, thế nhưng sóng gió trên mạng trước sau như một vẫn nổi lên tứ phía.
Cũng có nhiều dân mạng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đem Diệp Mậu Khai photoshop thành gói biểu cảm (2), lúc Diệp Mậu Khai cãi nhau kịch liệt với đối phương dân mạng liền tung ra một gói biểu cảm kèm hình ảnh “Các người muốn bao nhiêu tiền.” Trong phút chốc, vô số dân mạng ba sàm đều gia nhập vào cuộc thi gói biểu cảm. Gói biểu cảm nhanh chóng lan truyền, Diệp Mậu Khai và ngay cả danh tiếng của Diệp gia đều hôi thối đến không ngửi được.
Tường đổ vạn người đạp, khi sự việc này bị phanh phui ra, ngay sau đó càng có không biết bao nhiêu tình cũ của Diệp Thu Đình xuất hiện, tung ra những việc làm hèn mạt trước kia của anh ta, theo đó cũng bắt đầu xuất hiện những bài tố cáo người nhà của Diệp gia, tố cáo Diệp thị…Thật thật giả giả nhiều không kể xiết, cũng không có người thật tâm đi kiểm chứng, hoặc là nói, cho dù có kiểm chứng đi chăng nữa cũng chẳng mấy ai quan tâm, Diệp Thu Đình vướng vào chuyện này, cũng đủ để Diệp gia bị ghim chết trên cái cột ô nhục.
Trong một đêm, danh tiếng của Diệp gia cùng toàn bộ Diệp thị lúc trước khổ cực tích góp từng chút một đều triệt để mất hết.
Kéo theo giá cổ phiếu vừa mới ổn định của Diệp thị cũng bắt đầu rớt giá.
Ôn Nhuận xem không chớp mắt, nhớ đến lúc trước Khâu Kế Hà dắt theo con trai với bộ dáng vênh váo đắc ý cố tình gây hấn với Diệp Hàn Thanh, chỉ cảm thấy quá hả giận rồi. Ngay cả trong lúc lướt weibo, đôi mắt cậu cũng sáng lên lấp lánh, lực chú ý của cậu đều đặt lên trên đó, hiển nhiên cũng không chú ý tới Diệp Hàn Thanh vừa mới tắm xong đã trở về phòng.
Sau khi có kinh nghiệm vào tối hôm qua, Diệp Hàn Thanh bèn lấy lý do có cậu nằm bên cạnh mới ngủ ngon được, thế là dọn đến phòng ngủ của Ôn Nhuận.
Đây là đêm thứ hai bọn họ ngủ cùng nhau, sau khi Diệp Hàn Thanh tắm xong liền thay một bộ đồ ngủ thoải mái quay về phòng, lòng háo hức nghĩ rằng sẽ trông thấy cậu bạn trai nhỏ thẹn thùng trốn trong chăn đợi mình . Kết quả vừa vào phòng, cậu bạn trai nhỏ đó không những không ngại ngùng mà còn đang lướt weibo, căn bản không chú ý đến hắn bước vào.
Tức khắc, Diệp tổng không hề vui chút nào.
Hắn cố định xe lăn, hai cánh tay chống đỡ thân thể di chuyển tới trên giường. Ánh mắt sâu không lường được cứ như thế mà nhìn Ôn Nhuận nằm bên cạnh. Ôn Nhuận hậu tri hậu giác cảm thấy đệm bên cạnh mình bị lõm xuống, quay đầu lại liền nhìn thấy người đàn ông mặt không cảm xúc đang nhìn cậu.
Cậu theo bản năng cười với hắn, người đàn ông bên cạnh nghiêng người qua, đặt cằm lên hõm vai của cậu, mắt nhìn vào điện thoại trong tay cậu nói: “Đang xem gì vậy, chăm chú như thế?”
Ôn Nhuận hào phóng đem màn hình điện thoại dịch về bên phía hắn để hắn có thể thuận tiện xem cùng, “Hotseach”. Ngón tay của cậu lướt tới lướt lui trên màn hình, vô cùng vui vẻ muốn Diệp Hàn Thanh xem, sau đó còn bình luận một câu: “Ác giả ác báo!”
Diệp Hàn Thanh bị chọc cười bởi tính trẻ con của cậu, ánh mắt rơi vào trên hotsearch nhưng đáy mắt lại là một mảng lạnh lẽo.
Tin tức hắn có được đương nhiên sớm hơn cả hotseach. Hơn nữa, sở dĩ người nhà của cậu ấm kia bị bóp chết nhanh như vậy đã được đưa vào bệnh viện là do bên Cố Tư Niên vẫn luôn ra sức hỗ trợ. Chỉ là hắn không ngờ đến, người Diệp gia còn ngu xuẩn hơn hắn tưởng, đó là Diệp Mậu Khai lại buông ra những câu như vậy trong lúc tức giận.
Nếu như Diệp Hàn Thanh không nhân cơ hội lợi dụng màn này chắc sẽ có lỗi với cái tính cuồng vọng của hắn.
Diệp Mậu Khai cường thế quen rồi, cứ nghĩ lúc này vẫn là Diệp đổng sự trưởng có thể một tay che trời, lại xem nhẹ tầm ảnh hưởng của dư luận. Diệp Hàn Thanh đặc biệt tìm đến nhóm người thủy quân, sau lưng âm thầm giúp hắn một tay.
Hiệu quả còn tốt hơn so với trong tưởng tượng.
Hơn nữa, bây giờ Diệp Mậu Khai chắc hẳn còn chưa biết về chuyện Khâu Kế Hà phản bội, càng không biết rằng đứa con trai nuôi dưỡng hơn hai mươi năm lại là con của kẻ khác, vào lúc này, ông ta hẳn là vừa tức giận vừa lo âu, nhưng vẫn phải nghĩ cách đưa Diệp Thu Đình ra ngoài.
Dẫu sao đó cũng là “nòi giống của ông ta”.
Diệp Hàn Thanh khá mong đợi bộ dáng của ông sẽ như thế nào sau khi biết được toàn bộ chân tướng. Đáy mắt âm trầm dâng lên gợn sóng, Diệp Hàn Thanh tỉnh bơ thu lại cảm xúc, lấy điện thoại từ trong tay Ôn Nhuận đi, cái đầu vốn dĩ đang khoác trên vai của cậu di chuyển lên trên, hôn một cái vào cằm của cậu, đè thấp giọng: “Cái này có gì hay mà xem, không bằng làm chuyện khác đi…”
Chỗ chiếc cằm vừa được hôn lên hơi tê, giống như có luồng điện xẹt qua. Trên hõm vai còn có cái đầu mềm mại, Ôn Nhuận bị kích thích đến dựng thẳng sống lưng, chỉ là hai lỗ tai càng ngày càng đỏ với giọng nói có chút run rẩy lại lộ ra vài tia ngượng ngùng: “Làm cái gì…”
Diệp Hàn Thanh cười nhẹ, cánh tay chụp tới ôm người vào trong lòng, để hai chân của cậu cưỡi ngồi trên eo của mình, lại cường ngạnh đè cái ót của cậu xuống, cắn một cái vào môi của cậu, ám muội thích thú thì thầm: “ Đương nhiên là làm chút chuyện cả hai đều thích rồi”.
Giọng nói bên tai trầm thấp khàn đặc, phả hơi nóng lên mang tai, trong lòng Ôn Nhuận chợt sợ hãi, bỗng dưng vòng eo mềm đi. Hai cánh tay chống lên lồng ngực của hắn, Ôn Nhuận theo bản năng xấu hổ mà lui ra sau một chút, lại không ngờ đụng chạm tới thứ gì đó, thoáng chốc thân thể cứng đờ, không dám động đậy nữa. Chỉ cảm thấy vô thố lại ngượng ngùng nhìn về phía Diệp Hàn Thanh.
Giống như chú thỏ sợ sệt nhưng mặc người ngắt nhéo.
Hai lỗ tai rõ ràng cảnh giác mà dựng thẳng, tứ chi và thân thể vẫn còn đang run rẩy nhưng lại mềm mại, nhu thuận.
Hơi thở Diệp Hàn Thanh dần dần nặng nề, nhìn thật sâu vào cậu, liếm liếm cánh môi của mình, áp chặt sống lưng của cậu mê hoặc: “Lúc nào cũng là anh hôn em nên không thể nói là em chịu thiệt được, hôm nay đến em hôn anh đi?”
Đáy mắt Ôn Nhuận run lên, một luồng ý nghĩ nóng rực khó tả xông lên trên, hai má cậu ửng hồng song ánh mắt lại cực sáng nhìn chằm chằm vào cánh môi của Diệp Hàn Thanh.
Biết được con mồi đã sập bẫy, Diệp Hàn Thanh cười lên mê hoặc, lại liếm liếm môi, trên tay cũng âm thầm tăng thêm sức, làm cậu càng gần với mình hơn.
Chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở giao thoa, Ôn Nhuận quả nhiên lại hơi run, Diệp Hàn Thanh còn nhìn hầu kết xinh xắn tinh tế của cậu đang chuyển động lên xuống, làm người khác muốn cắn lên đó một cái, nhưng trông thấy con thỏ nhỏ vừa chần chừ vừa nóng lòng muốn thử này, hắn quyết định nhịn xuống.
Trái tim của Ôn Nhuận đập rất nhanh, đây không phải là lần đầu tiên cậu chủ động hôn Diệp Hàn Thanh. Nhưng cảm giác lần này hết sức khác lạ. Có lẽ là bởi vì cậu ở phía trên, có loại cảm giác hưng phấn vì nắm giữ được quyền chủ động, hay có lẽ là sự mê hoặc của đêm đen… Nói chung, cậu nhìn hình dáng cánh môi mỏng đẹp đẽ của Diệp Hàn Thanh, đếm tiếng tim đập một cách kịch liệt, từng chút từng chút cúi đầu của mình xuống.
Sống mũi cọ vào nhau, môi răng dán chặt, hơi thở hòa quyện, tim đập giao hòa.
Ôn Nhuận cảm thấy đầu óc choáng váng, cậu hoàn toàn làm theo bản năng, mô phỏng lại động tác trước kia của Diệp Hàn Thanh, trước tiên dán lên cánh môi cọ xát vài cái sau đó đưa đầu lưỡi ra thử thăm dò, tại cánh môi đang đóng chặt nhẹ nhàng liếm láp. Đúng lúc Diệp Hàn Thanh mở ra khe hở một chút, cậu giống như binh sĩ giành được thắng lợi liền tiến quân thần tốc, đầu lưỡi do dự càn quét trong khoang miệng của hắn.
Nhưng cậu làm vẫn chưa được thành thục lắm, đắc ý không được bao lâu liền bị Diệp Hàn Thanh cuốn chặt, đầu lưỡi bị mút lấy dây dưa, trong lúc răng môi dây dưa phát ra giọng mũi nặng nề.
Hôn sâu hồi lâu, hai người mới thở hổn hển mà tách ra, đôi mắt Ôn Nhuận lấp lánh nước, cánh môi đỏ thẫm, trên mặt còn đọng lại sắc dục mê mang. Cậu có chút khó nhịn mà hơi vặn vẹo. Diệp Hàn Thanh kéo chăn mỏng qua trùm lên cả hai, hai người dán vào nhau chặt
chẽ, khát vọng lẫn nhau càng thêm mãnh liệt.
Ôn Nhuận xấu hổ cựa quậy, lại bị Diệp Hàn Thanh ấn chặt lại, người đàn ông hôn nhẹ lên vành tai của cậu, giọng khàn khàn: “Đừng động đậy, anh giúp em”.
Ôn Nhuận hừ nhẹ một tiếng, đặt khuôn mặt giấu vào hõm cổ của hắn.
Diệp Hàn Thanh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, không lâu sau người thiếu niên trong ngực rên nhẹ một tiếng, thoát lực mềm oặt ngã vào trên người của hắn. Diệp Hàn Thanh hưởng thụ sự ỷ lại như chim non của cậu, rút khăn ướt ra lau sạch cho cả hai, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên lông mi ẩm ướt của cậu: “Thật nhanh…”
Ôn Nhuận giận dữ và xấu hổ muốn chết, như con đà điểu giấu mặt mình đi không nói chuyện. Qua một hồi lâu, lâu đến nỗi Diệp Hàn Thanh nghĩ rằng cậu sẽ không để ý đến mình nữa, lại nghe được thiếu niên trong khủy tay của mình ấp úng: “Có muốn…Em giúp anh…”
Diệp Hàn Thanh cười nhẹ, sườn mặt cọ cọ lên đỉnh đầu của cậu, “Ngủ đi, lần này tha cho em”.
Ôn Nhuận nhẹ thở ra một hơi, muốn nằm cách xa hắn một chút ngủ cho ngon, kết quả lại bị cái ôm càng mạnh hơn của người đàn ông kéo trở lại, Ôn Nhuận chỉ đành phải thuận theo. Đầu gối lên cánh tay của hắn, nặng trĩu đi vào giấc ngủ…
Lúc hai người ôm nhau ngủ, biệt thự Diệp gia đèn đuốc sáng trưng, cả một nhà trắng đêm không ngủ.
Diệp Thu Nhuế không dễ gì trấn an người nhà của nạn nhân, vừa mang Diệp Thu Đình về nhà, lúc còn đang thương lượng nên đi đâu để tìm người chịu tội thay, trên mạng bỗng nhiên tuôn ra một đoạn video.
Tuổi tác Diệp Mậu Khai đã cao, đối với những việc xảy ra trên mạng xã hội không rõ, cô ta lại hiểu rõ những tổn thương bên trong, trước tiên liên lạc với Sina(3) và blogger tung tin để xóa bài. Nhưng cho dù Sina hay blogger, đều giữ nguyên một thái độ như nhau. Một người giải quyết không nổi, một người thì không chịu xóa bài.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ngày càng có nhiều người không liên quan đi tung tin, sau đó chủ đề như được phóng tên lửa mà lên hot search.
Nói đằng sau không có bàn tay thúc đẩy cô không tin, nhưng tình thế hiện giờ, có bàn tay chọc ngoáy vào hay không cô cũng không quan tâm được nữa, bởi vì Diệp gia đã khó có thể lo được cho chính mình, vốn dĩ người nhà nạn nhân đã được cô trấn an, chỉ cần đối phương cầm tiền rồi rời khỏi không truy cứu nữa, sau đó đút lót cho hội sở, đẩy một người chịu tội thay ra, chuyện này coi như qua.
Nhưng hiện tại bị người tung tin ra, thậm chí còn có người tốt báo cho cảnh sát. Buổi tối hôm đó cảnh sát đã tới cửa bắt Diệp Thu Đình đi sau khi nghe được tin.
Diệp thị là hộ đóng thuế lớn trong thành phố, quan hệ với chính phủ trong thời gian qua rất tốt. Nhưng lần này cảnh sát đến bắt người ước chừng là do áp lực của dư luận, ngay cả một lời khách sáo cũng không nói, căn cứ theo giải quyết việc chung mà đem người áp giải đi.
Diệp Thu Đình vừa khóc vừa gào thét không chịu đi, Khâu Kế Hà chỉ có một đứa con trai này, chiều chuộng từ bé đến lớn, nhìn một màn này tim như đao cắt, cũng không màng đến cảnh sát đang ở đây, không ngừng nói rằng sẽ không có chuyện gì, trong nhà sẽ nghĩ cách cứu anh ta ra.
Sắc mặt mấy cảnh sát đến bắt người đều không tốt, cuối cùng là Diệp Mậu Khai quát lên một tiếng, chặn đứng tiếng gào khóc của hai mẹ con bọn họ, để cảnh sát dẫn người đi.
Khâu Kế Hà khóc thảm thiết, bà ta ngồi co quắp trên nền đất, rơi nước mắt nhìn Diệp Mậu Khai: “Tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, nói gì thì cũng không được để nó ngồi tù…”
Trong lòng Diệp Mậu Khai cũng rất buồn bực, Diệp Thu Đình cũng là con trai của ông, làm sao ông ta có thể không đau lòng đây?! Nhưng giờ này khắc này, ông ta càng lo hơn đó là tình hình của Diệp thị. Trong nhà cứ hết lần này tới lần khác không an ổn, ồn ào đến mức khiến ông đau đầu!
Xoa xoa huyệt thái dương, Diệp Mậu Khai đang muốn chậm rãi ngồi xuống, thân thể đột nhiên loạng choạng không vững, ngửa mặt ngã vật xuống sàn.
“Ba!” Diệp Thu Nhuế sợ hãi thét lên, nâng người dậy rống to: “Mau gọi xe cấp cứu!”
Dinh thự của Diệp gia đêm nay, đầu tiên là Diệp Thu Đình bị xe cảnh sát bắt đi, ngay sau đó Diệp Mậu Khai lại được xe cấp cứu chở đi, một biệt thự rộng lớn như vậy, chỉ còn lại một vài người làm trông coi.
Diệp Mậu Khai được đưa tới bệnh viện cấp cứu, ngày thứ hai mới tỉnh lại. Lúc tỉnh lại chỉ có Khâu Kế Hà túc trực bên cạnh giường bệnh. Ông mù tịt trong phút chốc, mới hiểu được mình đang ở nơi nào. Mở miệng muốn nói nhưng giọng lại khó khăn lạ thường: “Thu…Nhuế đâu?”
Khâu Kế Hà không ngủ một đêm, hai mắt sưng đỏ, thấy ông tỉnh lại bèn ấn chuông gọi y tá: “Thu Nhuế đến công ty xử lý công việc rồi.”
Diệp Mậu Khai nhíu mày, nghĩ tình hình công ty chắc chắn không tốt, con gái một thân một mình không thể đối phó nổi, bèn nói: “Tôi, tôi…đi…” Nói lắp bắp nữa ngày, ông mới cảm thấy có điều không đúng, nâng tay sờ sờ vào mặt, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, ông nhìn về phía Khâu Kế Hà hỏi: “Tôi…đây là, làm…sao?”
Khâu Kế Hà cúi đầu lau đi nước mắt mà thổn thức: “Tức giận quá mức ảnh hưởng đến tim, trúng gió rồi. Nhưng không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt sẽ hồi phục rất nhanh.”
Trúng gió?
Đầu Diệp Mậu Khai nổ tung rồi, ông ta ý thức được chuyện gì đó, mắt như muốn nứt ra: “Gương! Lấy gương cho tôi!”
Y tá vào ấn ông nằm lại để ông khỏi kích động. Nhưng Diệp Mậu Khai lại chịu sự kích thích, giãy dụa đòi gương soi. Cuối cùng Khâu Kế Hà hết cách, lấy gương trang điểm từ trong túi ra đưa cho ông, an ủi: “Ông đừng vội, bác sĩ nói đây chỉ là tạm thời thôi, cố gắng nghĩ dưỡng sẽ hồi phục.”
Bà ta cũng không lừa Diệp Mậu Khai, mức độ trúng gió của ông ta không hề nghiêm trọng, chỉ là cái miệng hơi lệch, nói chuyện có chút khó khăn. Nhưng nếu tu thân dưỡng tính, điều dưỡng tốt, là có thể hồi phục lại như bình thường.
Nhưng Diệp Mậu Khai ông cả đời cường thế, ông là mặt mũi của Diệp thị, là thể diện của Diệp gia, một chút yếu thế ông cũng không thể dễ dàng tha thứ huống chi là sau khi trúng gió cái miệng bị méo, bộ dáng nói chuyện cũng không lưu loát.
Người trong gương mang bộ mặt dữ tợn, Diệp Mậu Khai phát ra tiếng thở dốc nặng nề trong cổ họng, người trong gương bởi vì méo miệng nên càng lộ rõ thêm vài phần dữ tợn, thậm chí bởi vì còn chưa thể khống chế miệng khép mở nên có nước miếng chảy ra từ khóe miệng…
Diệp Mậu Khai trợn tròn hai mắt, thở phì phò, y tá vẫn chưa kịp tiêm cho ông một mũi an thần mà ông đã nhắm chặt hai mắt, đầu lệch sang bên, ngất đi một lần nữa.
————————————————
Tác giả có lời muốn nói
Diệp tổng: mùi vị của vợ là ngọt
————————————————
Chú thích:
Bản gốc 药丸党/yaowan dang/: đảng thuốc viên cùng với 要完/yaowan/:xong đời có cùng phiên âm, ở đây tác giả chơi chữ, ý nói một công ty hoặc tổ chức khi xảy ra chuyện không hay gì đó thì chắc sắp gặp chuyện rồi, xong đời rồi.
Gói biểu cảm: Đôi khi trong một cuộc hội thoại, ngôn ngữ bạn dùng không đủ để diễn đạt được hết ý mà bạn muốn biểu đạt. Vậy nên, nếu mà cảm thấy hội thoại bế tắc sẽ chọn gói biểu cảm để diễn đạt.(nguồn: facebook câu lạc bộ tiếng trung đại học ngoại thương)
Sina: Sina Weibo là một trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc.(nguồn: wikipedia.org).
Truyện convert hay :
Bách Luyện Thành Thần