Phúc Cao rộng lớn, mười tòa thành, năm trấn ngoại ô.
Tôi vẫn theo kế hoạch đánh chiếm ban đầu Hiên lập ra, quân đội không động đến dân chúng vô tội, ngược lại sẽ giúp đỡ hết mình nếu dân chúng không phản kháng.
Trường hợp phản kháng lại sẽ trừng phạt nghiêm khắc, lính làm hại đến người vô tội cũng sẽ xử lý theo pháp chế của quân đội.
Phúc Cao sản xuất rất nhiều lương thực, đồi núi cũng được biến thành những ruộng bậc thang xinh đẹp.
Dưới sự trợ giúp của Dã Ngọc, quân đội Đại Minh như hổ thêm cánh, mạnh mẽ đánh đâu thắng đấy, cục diện bảy nước chỉ còn ba nước.
Trong hoàng cung của Phúc Cao, đúng hơn là một hoàng cung nhỏ đã thuộc về Đại Minh, tôi ngồi trên ghế vàng, chiêu đãi các tướng lĩnh, Dã Ngọc ngồi gần chỗ tôi, yên lặng thưởng rượu, giống như xung quanh náo nhiệt không hề có chút liên quan nào đến hắn cả.
“Sắp tới đánh đến Hoa Quốc, ngươi có lẽ sẽ rất khó xử nhỉ?” tôi nhấp môi, rượu cay nồng, nhìn Dã Ngọc cười nhẹ
“Đã sớm không còn là quê hương, hà cớ gì phải lưu luyến?”
“Đánh chiếm Phúc Cao, hạn chế số người tử trận, công lao của Hoa quân sư là lớn nhất” một tướng lĩnh đứng dậy cầm ly rượu “Kính ngài một ly”
“Các tướng lĩnh cũng đã rất vất vả, mọi người ăn nhiều một chút” Dã Ngọc nâng ly lên, mỉm cười.
Tiệc tàn cũng là nửa đêm.
Trong phòng, tôi mở cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng treo trên bầu trời.
Trăng đêm nay thật đẹp, Hiên có đang ngắm trăng không? Thái Hà đã đánh xong từ hơn một năm trước rồi, Phúc Cao cũng đánh xong rồi, còn hai nước nữa.
Cây đinh đau đớn trong lồng ngực này đã sớm nhổ ra, nhưng sao cảm thấy trống trải quá? Tôi có phải trông rất đáng thương? Hiên giờ đang ở đâu? Chờ tôi được không? Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi, thống nhất ổn định lại đời sống thì tôi có thể đi rồi?
Đóng quân ở Phúc Cao một tháng thì tôi bắt đầu tiến về Hoa Quốc.
Hoa Quốc, hoa ngập trời, độc dược, cổ trùng, phong thủy phát triển, thật may vì bên cạnh tôi có ‘hồng phúc’.
Quân địch bày mưu kế, hạ độc đều một tay Dã Ngọc giải độc, giải trùng.
Hoa Quốc thật sự rất nguy hiểm, với một người bình thường như tôi, dùng bạo lực đánh chiếm vào Hoa Quốc không chắc có thể toàn mạng đi ra.
Dã Ngọc giải thích là người của Hoàng tộc sẽ không bị trúng ám toán, cũng không dễ dàng bị hạ độc.
Lần đó hắn bị Hạ độc là do một người thuộc hoàng tộc dùng tính mạng của mình để phối độc kết hợp với ám toán.
Cách như vậy rất khó thành công, tuy nhiên nếu thành công có thể làm người Hoàng tộc bị mù trong thời gian ngắn, dễ dàng ám toán.
Điều khó hiểu là tôi không hề trúng độc, kể cả có không may ăn phải đồ có trộn lẫn độc cũng không trúng độc.
Tôi thắc mắc thì Dã Ngọc chỉ cười bảo là vì tôi đã giao ước với Hoàng tộc, Hoàng tộc sẽ bảo vệ tôi.
Tôi nửa tin nửa ngờ, sau này cũng dần quen.
Tình báo ở Hoa Quốc của Dã Ngọc cũng vô cùng mạnh, danh tiếng của hắn ở Hoa Quốc thật sự đáng kinh ngạc, dân chúng tôn hắn lên làm thần, chỉ cần có sự xuất hiện của hắn thì sẽ bỏ kiếm đầu hàng.
Chứng kiến tín ngưỡng dân chúng dành cho mình, Dã Ngọc cũng chỉ thản nhiên đón nhận.
Người này thật sự rất kiêu ngạo.
Trận chiến ở Hoa Quốc buồn cười đến nỗi tôi cũng không hiểu kiểu gì, cứ thế mà đi thẳng