Đại Minh năm 362.
Đã mười năm trôi qua, Dã Ngọc đối với tôi rất tốt.
Tôi cũng có một đứa con nhỏ, đặt tên là An Minh, theo họ tôi, Quân Dạ An Minh, An trong Bình An, Minh trong Thông Minh.
Đại Minh phát triển rực rỡ, chỉ là tôi có chút chua xót, đứa trẻ này, vất vả rồi.
An Minh rất ngoan, ít khóc ít ốm, thông minh xinh đẹp giống như Dã Ngọc.
Một tuổi đã biết nói, ba tuổi biết đọc thành thạo, bốn tuổi bắt đầu học đạo làm vua.
Tôi ghi chép rất nhiều, đều đưa cho An Minh đọc, chỉ ra sai lầm từng mắc phải, lý do, cách khắc phục sai lầm, Dã Ngọc cũng dạy dỗ rất tốt.
Quốc thái dân an, phía kinh tế giao thương Hy cũng làm rất tốt.
Dân ấm no, không xảy ra bạo loạn, dịch bệnh xuất hiện được cứu chữa, dập dịch an toàn.
An Minh mới chín tuổi mà đã cao lớn đến ngang cằm tôi, tôi thường vuốt tóc, chơi cùng con, cùng con ngắm hoàng hôn, ngắm trăng lên.
“Mẫu hậu, ngài lại ngắm trăng sao?”
“Đúng vậy, An Minh con xem, trăng thật đẹp”
“Con có điều muốn nói, chỉ là không biết có nên nói ra không?”
“Không muốn nói liền không nói” tôi cười nhẹ, xoa đầu con
“Mẫu hậu đang nhớ người sao?”
“Sao con lại nói vậy?” tôi kinh ngạc nhìn An Minh
“Mỗi lần mẫu hậu nhìn trăng đều rất buồn, đều rất cô đơn, An Minh mỗi lần thấy mẫu hậu như thế đều muốn khóc, nhưng An Minh không khóc, An Minh ngắm trăng cùng mẫu hậu”
“An Minh thật hiếu thuận nha”
“Mẫu hậu, người nhớ ai nha?”
“Mẫu hậu có thể nhớ ai được cơ chứ?”
“Mọi người đều bảo tình cảm mẫu hậu và phụ hoàng thật đáng ngưỡng mộ, nhưng con không thấy vậy”
“Ồ? Tại sao? Mẫu hậu và phụ hoàng không tốt sao?”
“Tốt thì vẫn tốt, chỉ là con cảm giác không hẳn là vậy, phụ hoàng rất tốt, chỉ là tình cảm mẫu hậu dành cho phụ hoàng không giống như phụ hoàng dành cho mẫu hậu.
Mẫu hậu, người không yêu phụ hoàng, hà cớ gì...”
“Phụ hoàng con rất tốt, ta không phụ lòng hắn được” tôi mỉm cười xoa đầu An Minh, An Minh lớn rồi “Đôi khi không thể nói rõ được là yêu hay không yêu.
Mẫu hậu chỉ mong có một ngày An Minh tìm được người mình thích, cùng người đó trưởng thành, cùng người đó sống đến răng long đầu bạc.
Con nhìn ngoại công xem, cả ngày thảnh thơi vui vẻ, giao việc cho mẫu hậu xong liền vui vẻ rồi”
“Vậy con học càng nhiều, mẫu hậu sẽ vui vẻ chứ?”
“An Minh cứ sống thật tốt là mẫu hậu vui vẻ rồi”
“Mẫu hậu dạy con nhiều như vậy, ngài là muốn rời đi sao?”
Tôi sửng sốt nhìn An Minh.
Đứa trẻ này bặm môi, có vẻ như đắn đo thật lâu rồi mới quyết định nói
“Mẫu hậu, người muốn đi tìm người đó sao?”
“Không tìm được nữa rồi” tôi cười nhẹ, đã rất lâu rồi”
“Phụ hoàng thì sao?”
“Nếu mẫu hậu rời đi thì sao?” tôi hỏi ngược lại An Minh
“Phụ hoàng sẽ rất