Đại sư Côn Luân liếc mắt đánh giá Lục Tam Phong, trong mắt có chút khinh thường, hừ một tiếng nói: “Dựa vào cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, Côn Luân đạo nhân đã luyện khí công mấy chục năm rồi, không tính toán với cậu. Cậu đi khắp Đông Nam Á nghe ngóng đi, cho dù là người nổi bật nhất Gia Thành gần đây gặp tôi cũng phải tôn một tiếng Đại sư.”
“Hóa ra là đồ đệ của ông nha, để tôi nói, những người ở đây tốt xấu gì cũng có chút giá trị và tố chất, sao lại hồ đồ tới mức đùa giỡn con gái, tôi không quan tâm người nào ở Gia Thành tôm kính ông, với tôi cái này vô dụng, hôm nay tôi cứ muốn chặt tay của anh ta đấy.” Giọng Lục Tam Phong vang vang mạnh mẽ, phảng phất như anh nói được sẽ làm được.
“Xem ra không thể hữu nghị rồi?” Đại sư Côn Luân nhìn quanh một vòng, thấy Hà Khúc Công đứng cách đó không xa, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Hà! Tôi nể mặt ông, dù sao đây cũng là sân nhà của ông, nếu tôi ra tay thì chỉ sợ không thu tay được, ra mạng người thì không tốt cho ông.”
Tầm mắt mọi người đều nhìn Tổng giám đốc Hà, trước mắt bao nhiều người, Hà Khúc Công đành phải đứng ra và mở miệng nói: “Mọi người! Anh bạn trẻ này! Chuyện này ầm ĩ lên thì mọi người sẽ không thoải mái, tôi cũng có trách nhiệm. Như vậy đi, chúng ta đều lùi lại một bước…”
“Cút!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
Mọi người không ngờ rằng Lục Tam Phong lại dám bắt Hà Khúc Công cút.
Sao anh dám làm thế chứ?
Anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé mới nổi lên trong nửa năm qua thôi, ngay cả Đại sư Côn Luân cũng cảm thấy chuyện này không thể nhịn, cuối cùng mình không cần ra tay.
Nhưng khiến người ta không thể tưởng tượng được chính là Hà Khúc Công lại cúi đầu: “Được thôi!”
“Chuyện này…”
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, dù là Tổng giám đốc Hoàng cũng kinh ngạc. Lúc mới vào cửa, mình cho ông ta sắc mặt, chắc bây giờ ông ta trả lại đây mà.
Chuyện khác thường thì nhất định có điểm nào kỳ lạ, Hoàng Hữu Danh lặng lẽ bước tới gần Hà Khúc Công bên này, nghe thấy vài người nói thầm.
“Anh cho rằng Đại sư thật sự có khí công sao. Các anh không tin, chúng ta cứ xem một lát nữa thì biết!”
“Tôi thực sự không tin, khí công chó má gì? Xem nhiều tiểu thuyết quá, còn năng lực đặc biệt, nhất định là các anh bị lừa rồi.”
“Vậy đánh cược xem, đừng nói nhao nhao nữa, nhìn kìa.”
Hoàng Hữu Danh rụt cổ lại. Đúng là chỉ cần có lợi ích thúc đẩy thì có mặt mũi hay không cũng không quan trọng.
Đại sư Côn Luân đứng ở đó có chút xấu hổ, mấy kẻ có tiền này dễ nói chuyện như vậy sao, người khác ở chỗ của họ gây sự, còn khiến họ cút, vậy mà bọn họ cứ bình tĩnh đứng ở bên cạnh xem diễn thôi hả?
Ông ta không cảm thấy Lục Tam Phong là nhân vật quan trọng gì, trước khi mở màn đã có một buổi tụ họp tư nhân, ông ta đã làm quen với một số ông lớn, bao gồm những nhân vật lớn như Tổng giám đốc Hoàng, Ngọc Anh,… Cũng không gặp Lục Tam Phong.
“Nếu cậu muốn chết, vậy đừng trách ông già này không khách khí.” Vẻ mặt Đại sư Côn Luân bình tĩnh, ông ta vung tay khắp bốn phía và trầm giọng nói: “Vốn là bản tồn không muốn trăm họ lầm than, càng không hy vọng có người chết, thế nhưng lời tốt đẹp khó khuyên được quỷ đáng chết, bây giờ tôi nhắc nhở cậu lần cuối, cậu còn muốn làm kẻ địch với bản tôn sao?”
“Thôi bỏ đi, chuyện qua rồi mà, em cũng không muốn làm to chuyện đâu.” Giang Hiếu Nghi lôi kéo Lục Tam Phong khuyên: “Ông ta nói lắm lời quá, nhiều người, đang nhìn kìa.”
“Cô gái này tính tình rộng rãi, cô ấy đã nói bỏ qua thì tôi cũng không tính toán với người bình thường như cậu ta. Đồ đệ, chúng ta đi thôi!” Đại sư Côn Luân xoay người muốn rời đi.
Lục Tam Phong cầm tay Giang Hiểu Nghi, đẩy nhẹ cô ra rồi đuổi theo, một tay lỗi người đàn ông kia trở lại và mở miệng nói: “Ông ta có thể tùy ý rời đi, cậu phải ở lại, hai chúng ta từ từ trò chuyện ”
“Sư phụ! Sư phụ!”
Đại sư Côn Luân cúi đầu đi về phía trước như là không nghe thấy, bỗng nhiên có người ngăn lại trước mặt ông ta, ông ta cũng không ngẩng đầu lên nói: “Phiền cậu nhường đường một chút.”
“Đồ đệ của ông gây chuyện, ông bỏ mặc hả?”
Đại sư Côn Luân ngẩng đầu, phát hiện ra là Hà Khúc Công, cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp, bày ra một nụ cười nói: “Tự nó gây ra chuyện này, tự chịu trừng phạt.”
“Không phải ông nói khí công của ông có thể trị trăm bệnh sao, còn có sức mạnh vô tận cơ mà? Sợ cái gì chứ? Cam đoan với chúng tôi nhiều như vậy mà không được bộc lộ tài năng sao?” Hà Khúc Công híp mắt hỏi.
“Chuyện này. Ha ha… Hôm nay trạng thái của tôi không tốt, hôm nào đi!”
“Khi công cũng phân chia trạng thái hả?”
Lục Tam Phong kéo cái tên đồ đệ trẻ này, đối phương thấy không có ai dựa vào nên bị dọa nước mắt chảy ròng, anh ta chỉ là nhân vật bình thường thôi, uống vô chút rượu nghĩ mình muốn làm gì thì làm.
“Tôi sai rồi, tôi