Editor: Ngạn Tịnh.
"A! Là anh hai làm..." Cố Tiểu Nhu càng kinh ngạc hơn.
Cung Tiểu Kiều cũng không thèm quan tâm cả nhà bọn họ nói chuyện hàn huyên, tự ý đi thu dọn đồ đạc, nhìn xem thứ gì chưa thu, à đúng rồi, trên sân thượng dường như còn có mấy bộ quần áo chưa lấy.
Cố Tiểu Nhu không đi ăn đi, lại chạy tới bên cạnh cô, "Tiểu Kiều, tớ giúp cậu."
"Không cần." Cung Tiểu Kiều né tránh tay cô ta.
"Không sao." Cố Tiểu Như vẫn nhiệt tình như cũ muốn kiên trì hỗ trợ.
Cung Tiểu Kiều đang lấy quần áo xuống, đúng lúc Cố Tiểu Nhu cũng lấy áo quần theo hình Y, kết quả tay Cung Tiểu Kiều lệch một cái, quần áo cùng cột quần áo đều rơi xuống lầu.
"A! Thật, thật xin lỗi..." Cố Tiểu Nhu áy náy nhìn cô, "Tớ xuống dưới lụm giúp cậu."
"Anh đi cho!" Tần Nghiêu vỗ vỗ bả vai cô ta.
Cố Tiểu Nhu cảm động nhìn hắn.
Thật đúng là không lãng phí bất kỳ cơ hội nào ghê tởm cô, không nhìn nổi, vậy nhắm mắt làm ngơ thôi.
Tần Nghiêu còn chưa kịp động, liền nghe thấy Cố Tiểu Nhu kinh hô một tiếng, hai người tận mắt thấy Cung Tiểu Kiều một tay chống đỡ ở trên lan can, mượn lực, cả người đã nhảy qua sân thượng đáp xuống đất.
"Tiểu Kiều----" Tần Nghiêu kinh hoàng thất thố nhoài qua lan can nhìn xuống dưới.
"Anh, Tiểu Kiều..." Cố Tiểu Nhu cũng có chút luống cuống.
Cố Hành Thâm vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ uống cà phê.
Chẳng được bao lâu, trong tay Cung Tiểu Kiều đã lấy hết quần áo dưới đất lại bò trở về, "Kêu la cái gì, lầu hai mà thôi!"
Cố Hành Thâm liếc mắt lườm cô, "Em cũng biết lầu hai mà thôi, rất xa sao? Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, đàng hoàng đi xuống nhặt có khó như vậy sao?"
Cung Tiểu Kiều hoàn toàn xem như gió thoảng bên tai, lơ đễnh bĩu môi một cái, ôm lấy quần áo, đi vào phòng khách.
"Tiểu Kiều, như vậy quá nguy hiểm, sau này đừng lỗ mãng như vậy nữa." Tần Nghiêu vẫn có chút sợ hãi trong lòng.
"Anh quản tôi làm gì, ngay cả Cố Hành Thâm cũng chẳng quản được tôi..." Cung Tiểu Kiều lầu bầu xếp quần áo.
Cô nhỏ giọng nói linh tinh vẫn là lọt vào tai anh, Cố Hành Thâm hơi hơi nhíu mày.
Lời này nghe mặc dù có chút quái quái. nhưng là, tự nhiên lại cảm thấy rất thoải mái.
Anh tự động lý giải thành, cô là thuộc quyền sở hữu của anh, người
có thể quản cô, cũng chỉ có mình anh mà thôi.
-
Cố Tiểu Nhu dường như không nhìn thấy thái độ bài xích cùng căm ghét của Cung Tiểu Kiều, vẫn lởn vởn quanh cô không tha.
"Tiểu Kiều, những cuốn sách này là để trong túi này sao?"
"Đừng đụng vào, tự tôi làm là được rồi." Cung Tiểu Kiều cố gắn đè nén cái con khung long nhỏ Jurassic đang phun lửa gào thét trong lòng.
"Ồ? Những thứ này là gì thế?" Cố Tiểu Nhu tò mò cầm một tấm thẻ buộc nơ bướm màu hồng lên, thoạt nhìn không phải thiệp chúc mừng cũng không giống thư, rất kỳ quái.
Cung Tiểu Kiều lập tức đoạt lại, "Tôi nói, đồ của tôi cô đừng động vào."
"Tiểu Kiều, cậu làm sao vậy? Lúc trước cậu cũng không phải như vậy... Cái gì cũng chia sẻ với tớ!" Cố Tiểu Nhu đau lòng nhìn cô.
Cung Tiểu Kiều vùi đầu, cố gắng kéo khóa cái vali đầy ự kia, "Còn không phải sao, cuối cùng ngay cả bạn trai cũng chia sẻ với cô, như vậy còn chưa đủ sao? Cô còn muốn thứ gì của tôi nữa?"
"Tiểu Kiều..." Cố Tiểu Nhu khẽ run.
Tần Nghiêu kéo Cố Tiểu Nhu qua, cười gượng gạo, "Tiểu Nhu, thân thể em không tốt, đừng gấp, Tiểu Kiều tự làm là được rồi."
Thấy tình thế không đúng, Cố Hành Thâm tất nhiên sẽ không ngồi yên hóng drama, "Tiểu Nhu, tới đây ăn bánh đi."
Cố Tiểu Nhu lắc đầu một cái, rót ly nước, đi về phía Cung Tiểu Kiều, khiếp sợ nhìn cô một cái, vẻ mặt lấy lòng, "Tiểu Kiều, cậu có mệt không? Uống chút nước đi!"
- --
Editor: Thật sự chẳng biết sao chương 61 bị thiếu nữa, tôi tìm mấy bản cv vẫn thiếu, đành gộp chương 62 vào cho đủ chương, thôi thì các tình yêu nhìn cái tiêu đề, tưởng tượng một chút thảm cảnh của Tiểu Kiều khi được hai bạn yêu kia ghé thăm bất ngờ đi =)))