Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Liên minh - Quá mệt mỏi


trước sau

Nếu đám người tiến sĩ Lam thật sự nhằm vào Tề Tiểu Tô, vậy anh thật sự không ngại giúp Mạt Ca Lạc hủy cái căn cứ nghiên cứu đó đâu!

Thỏa thuận hợp tác ban đầu giữa anh và Mạt Ca Lạc, vì sau khi trở về Liên minh mọi chuyện vẫn luôn thay đổi thế nên thỏa thuận cũng không ngừng thay đổi.

Mấy ngày nay Mạt Ca Lạc vẫn luôn gọi anh trở về chung cư từ từ bàn bạc lại một lần nữa, anh vẫn chưa sắp xếp được thời gian, nhưng bây giờ chuyện đã liên quan đến Tề Tiểu Tô, Vệ Thường Khuynh quyết định lát nữa sẽ về đó.

Thủ trưởng và trợ lý Triệu đưa mắt nhìn nhau, nhất thời tạm gác chuyện của Phương Viện Viện sang một bên, hỏi: “Thường Khuynh, rốt cuộc cậu đã nghĩ ra chuyện gì? Có liên quan đến tiến sĩ Lam sao?”

Vệ Thường Khuynh không đáp.

“Gã Lục Quang đó.” Trợ lý Triệu nhìn anh một cái, rồi mới nói tiếp: “Tôi cảm thấy có chút vấn đề, thế nên đã phái người điều tra, tin chắc là sẽ nhanh có kết quả thôi.”

Trước đó nghe binh sĩ canh gác nói còn có một vị khách nữa, nhưng trước khi họ đến vài giây, hắn đã tự mình âm thầm rời đi trước.

Lúc nghe báo cáo chuyện này, trợ lý Triệu đã cảm thấy có chút kỳ lạ, đó là vị khách nào?

Thế nên, anh ta sớm đã sắp xếp người đi điều tra tên Lục Quang đó.

Không ngờ, sau khi Vệ Thường Khuynh nghe đến việc Lolita là học sinh của tiến sĩ Lam lại có phản ứng mạnh như vậy.

“Chuyện này bên Thủ trưởng tự giải quyết đi. Nhưng về phần Phương Viện Viện tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.” Sau khi băng bó xong, Vệ Thường Khuynh đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng: “Tốt nhất Thủ trưởng cũng nên hỏi cho rõ là ai đã nói với cô ta chuyện loạn quân ở biên giới, chuyện này xử lý không tốt, nói không chừng hậu quả còn nghiêm trọng hơn việc thân phận của cô ta bị bại lộ nữa. Chúng tôi đi trước đây.”

Nói xong, anh liền kéo Tề Tiểu Tô rời khỏi nơi này.

Trợ lý Triệu muốn ngăn anh: “Vệ Thiếu soái, cô Tề, xin đợi đã...” Anh ta cảm thấy cần họ ở lại giúp đưa ra ý kiến xem nên giải quyết chuyện của Phương Viện Viện thế nào, bây giờ anh ta cũng đau đầu lắm.

Nhưng, Thủ trưởng đã ngăn anh ta lại.

“Cứ để họ về trước đi.”

Ông cảm thấy mệt mỏi quá rồi.

“Thủ trưởng, chuyện này phải làm sao đây?” Trợ lý Triệu nhìn ông hỏi: “Lẽ nào cô Phương thật sự là con gái ruột của ngài sao?”

Thủ trưởng nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Lúc này, Phương Viện Viện cũng vừa kiểm tra xong, vừa đi ra liền nghe thấy câu hỏi của trợ lý Triệu, sợ chân tướng đã nói ra lại bị người ta nghĩ cách che giấu, vội vã nói: “Đương nhiên là thật rồi! Chuyện này sao tôi dám ăn nói lung tung chứ?”

Trợ lý Triệu nhìn thấy bác sĩ Lư cũng bước theo sau, bỗng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Anh ta thật hồ đồ, trong này vẫn còn có một người, bây giờ lại có thêm một người biết chuyện rồi.

Cũng may bác sĩ Lư và Thủ trưởng là người quen cũ và cũng là bạn bè nhiều năm, còn là bác sĩ riêng của ngài ấy, có lúc ngài ấy gặp vấn đề về sức khỏe, không tiện đến bệnh viện công kiểm tra, cũng phải nhờ bác sĩ Lư đến xem.

Kể ra, bác sĩ Lư là người cũng biết không ít bí mật của Thủ trưởng.

Rõ ràng lúc bác sĩ Lư vừa nghe thấy chuyện này, cũng giật mình, nhất thời đứng ngây bên cửa không biết nên bước ra hay quay trở lại vào phòng.

Nhưng vừa rồi lúc Phương Viện Viện kiểm tra vết thương ngược lại đã suy nghĩ rất kỹ, chuyện này, ban đầu nói phải che giấu, vậy thì che giấu. Nhưng bây giờ cô ta cũng đã nói ra rồi, cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường?

Không phải sao? Nếu không phải lần này bản thân vì quá khẩn trương, quá sợ hãi sơ ý nói ra, không biết đến bao giờ mới có thể công bố chân tướng này trước thiên hạ. Bắt cô ta đường đường là con gái của Thủ trưởng mà mãi nhận mình là cháu gái của ông, đương nhiên là cô ta không cam tâm rồi.

Vốn dĩ cô ta đã nghĩ, tạm thời chờ Thủ trưởng ổn định, dỗ cho ông ấy vui, rồi mới dỗ dành để ông ấy công khai thân phận của mình.

Bây giờ tuy có hơi đường đột một chút, nhưng cũng không phải là không được.

Dù sao cô ta không tin ông đường đường là một Thủ trưởng mà chuyện nhỏ này cũng không xử lý được.

Thấy bác sĩ Lư nhìn cô ta với vẻ mặt không dám tin, Phương Viện Viện bỗng cảm thấy lửa giận dâng trào.

“Vẻ mặt của cô là sao hả? Tôi là con gái của Thủ trưởng thì lạ lắm sao?”

“Viện Viện! Không được vô lễ với bác sĩ Lư!”

Huyệt Thái Dương của Thủ trưởng giật giật đau nhói. Bây giờ ông thật sự rất hối hận, rất
hối hận. Hối hận vì nếu lúc cô ta còn nhỏ ông để cô ta ở bên mình, tự mình nuôi nấng, tự mình dạy dỗ, bây giờ có phải sẽ là một dáng vẻ khác không?

Trước đây chỉ thỉnh thoảng gặp mặt, bình thường cũng chỉ liên lạc qua internet và điện thoại, ông thật sự cảm thấy Viện Viện là một cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện nghe lời, nhưng bây giờ thật sự sống cùng nhau, ông mới phát hiện cô ta vốn không như những gì ông nghĩ.

“Bố, cô ta chẳng qua chỉ là một bác sĩ gia đình thôi!”

“Cô ấy còn là bạn của bố nữa!”

Phương Viện Viện nghe xong liền giật mình, nhìn sang bác sĩ Lư, thấy cô ta chẳng qua chỉ mới tầm ba mươi tuổi, vóc dáng bảo dưỡng khá tốt, nhìn vẫn rất trẻ, dung mạo cũng xinh đẹp, khí chất còn xuất chúng, không nhịn được nói: “Không lẽ bố đang qua lại với cô ta sao? Không lẽ con đến cả mặt mẹ ruột cũng chưa được gặp, lại sắp có mẹ kế sao? Bố, con không đồng ý đâu!”

Trong ngôi nhà này cô ta còn chưa đứng vững lại xuất hiện thêm một người phụ nữ khác, còn là dùng thân phận mẹ kế bước vào, vậy sao được chứ?

Nghe thấy câu nói của cô ta, bác sĩ Lư lộ vẻ lúng túng: “Cô Phương, mọi chuyện không như cô nghĩ đâu.”

“Phương Viện Viện, con nói chuyện có thể động não một chút không hả?” Thủ trưởng thật sự đã tức giận. Ông không thèm để ý đến cô ta nữa mà quay sang bác sĩ Lư, giọng điệu liền dịu đi: “Bác sĩ Lư, mời qua đây uống tách trà, phiền cô nói cho tôi biết chi tiết một chút về vết thương của Viện Viện.”

Bác sĩ Lư vốn đang không biết phải làm sao chỉ đành đi tới ngồi xuống đối diện với ông.

Phương Viện Viện muốn ôm lấy mặt, nhưng trên mặt vừa được thoa một lớp thuốc mỏng, không thể chạm vào. Cô ta đành mang một bụng tức, bước đến ngồi xuống trên sô pha.

“Có gì đáng nói đâu chứ?” Cô ta cướp lời trước: “Bố cũng thấy rồi đó, con bị Tề Vân Diên đánh ra nông nỗi này, đầu tiên cô ta tát con một bạt tai, sau đó dùng cán súng đánh lên mặt con, làm con gãy một chiếc răng, tiếp đó còn thẳng chân đạp con một cái! Sao bố lại để cho họ đi? Sao không cho người bắt họ lại?”

Thiếu một chiếc răng, Phương Viện Viện nói chuyện cũng cảm thấy không thoải mái, cứ thều thào, khiến lửa giận trong lòng cô ta càng dâng lên, càng căm hận Tề Tiểu Tô hơn.

Vì có bác sĩ Lư ở đây, Thủ trưởng không tiện hỏi cô ta về chuyện loạn quân ở biên giới, thế nên nghe những lời cô ta nói chỉ đành đè cơn lửa giận xuống, tiếp tục xem như cô ta không tồn tại, nhìn sang bác sĩ Lư.

Trợ lý Triệu rót cho bác sĩ Lư một tách trà, bác sĩ Lư nói tiếng cảm ơn, uống vài ngụm, sau khi khôi phục từ sự lúng túng khó xử vừa rồi, mới lên tiếng.

“Vết thương của cô Phương thoạt nhìn có chút đáng sợ, nhưng thật ra không có vấn đề gì lớn, chỉ bị gãy một cái răng, chờ đến lúc mặt hết sưng có thể đến bệnh viện, tôi sẽ tìm bác sĩ nha khoa quen biết làm một chiếc răng khác cho cô ấy.”

Bây giờ kỹ thuật làm răng tiên tiến như vậy, thiếu một chiếc cũng không phải chuyện lớn gì.

“Cô đang nói gì vậy?” Vừa nghe câu trả lời của bác sĩ Lư, Phương Viện Viện suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Tôi đã bị thương như vậy rồi, cô lại nói không có vấn đề gì lớn? Tôi thấy rõ ràng cô đứng về phía bọn người Tề Vân Diên phải không?”

“Phương Viện Viện, bố đã cho phép con nói xen vào chưa?” Thủ trưởng trầm mặt: “Câm miệng!”

Trước giờ ông chưa từng nghiêm khắc với Phương Viện Viện như thế, cũng chưa từng trầm mặt với cô ta, mắt Phương Viện Viện đỏ ửng lên, ôm lấy đầu gối cúi đầu, trông vô cùng uất ức.

Truyện convert hay : Minh Hôn Bá Sủng: Thiên Tài Manh Bảo Phúc Hắc Mẫu Thân

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện