Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không ạ, em sẽ ở chung cư Trường Ninh.”
Dương Linh Linh ngẩn ra, suýt nữa thì buột miệng hỏi, không phải chung cư Trường Ninh sắp giải tỏa rồi sao?
May mà nhớ lại lời hôm qua Tề Tiểu Tô nói, muốn bọn họ giữ bí mật chuyện của cô, nên kịp thời nuốt xuống.
“Được rồi, em ngồi xuống đi.”
Trong lớp bọn họ có mấy nữ sinh trong khoảng thời gian này đều khó chịu với Tề Tiểu Tô, trong đó có hai người chính là người lần trước giúp Hoàng Vũ Chân, còn có mấy người vốn dĩ hơi thích Chu Thuần, bởi vì lời đồn về Tề Tiểu Tô và Chu Thuần kia mà đố kị không ưa cô, còn có mấy người hoàn toàn chỉ là ghen tị với vẻ đẹp của Tề Tiểu Tô.
Vốn dĩ thấy Tề Tiểu Tô hiếm lắm mới đi học, lại đúng vào tiết của giáo viên chủ nhiệm, còn đến muộn nữa, bọn họ đang cười trên nỗi đau của người khác thầm chờ xem có bị cô Dương phê bình không. Ai ngờ cô chủ nhiệm lại hỏi mấy câu có vẻ rất quan tâm, rồi cho ngồi xuống, trong lòng bọn họ đều có chút tức tối bất bình.
Một nữ sinh tên là Cảnh Giai Giai không nhịn được đứng lên: “Cô Dương, nghe nói trong trường học đều đang đồn, lớp chúng ta có người không biết chừng mực, làm ra chuyện đáng xấu hổ! Chuyện này liên quan đến danh dự của tất cả học sinh lớp chúng ta, có phải nên điều tra kỹ không ạ?”
Sau khi Tề Tiểu Tô ngồi xuống cô ta lập tức đứng lên nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn Tề Tiểu Tô.
Mấy ngày nay lời đồn liên quan đến việc Tề Tiểu Tô được đàn ông lớn tuổi bao nuôi càng lúc càng lan truyền rộng rãi trong trường học, đương nhiên bọn họ cũng đều nghe nói rồi, đặc biệt là mấy nữ sinh này, gần như ngày nào cũng tụ tập lại một chỗ mà buôn chuyện.
Bao gồm cả chuyện sau khi Tề Tiểu Tô cắt tóc, khí chất toàn thân như thay đổi hoàn toàn, bọn họ cũng đều mặc định rằng đó là do hiện giờ cô toàn mặc quần áo đắt tiền do đại gia bao nuôi tặng.
“Cảnh Giai Giai, đều là lời đồn, người hiểu biết sẽ không nghe những lời đồn vô cớ, em biết không? Chuyện không có căn cứ thì đừng hùa theo mọi người. Mau ngồi xuống đi, sắp vào lớp rồi.”
Dương Linh Linh nhìn Tề Tiểu Tô, cô ngược lại rất bình tĩnh, giống như không nghe ra người ta đang nói cô vậy.
Trên thực tế cô ấy biết Tề Tiểu Tô chắc chắn thông minh hơn bất cứ ai trong lớp. Lời đồn này cũng không phải cô ấy không biết, anh trai cô ấy đã nói chuyện với Tằng Chí rồi, hy vọng anh ta tự viết đơn xin thuyên chuyển công tác, chủ động chuyển sang trường khác.
Đây đã coi như là giữ lại mặt mũi cho Tằng Chí rồi.
Chỉ tiếc Tằng Chí không biết điều, còn đập bàn với anh trai cô, nói là Tề Tiểu Tô bám vào được đại gia có máu mặt, nhưng anh rể ông ta cũng không phải ăn chay. Xem ra ông ta vẫn còn muốn đào bới lên nữa.
Cô ấy vốn định sau giờ học sẽ tìm Tề Tiểu Tô nói với cô chút về chuyện này.
Ai ngờ Tề Tiểu Tô tới muộn hai phút, lại để cho mấy đứa nhỏ này lôi ra nói.
Cảnh Giai Giai nghe vậy liền không phục: “Cô Dương, làm sao cô biết đây là chuyện không có căn cứ? Em cũng từng nghe một câu là không có lửa làm sao có khói. Nhưng nhìn thử người nào đó trong lớp chúng ta xem, hôm nay người ta còn mặc quần áo của VIV đấy ạ. Thưa cô, cô cảm thấy với gia cảnh như thế, người ta có thể mua được đồ đó sao?”
Hôm nay Tề Tiểu Tô cũng mặc quần áo của VIV, một bộ quần dài áo sơ mi, nhìn rất trẻ trung, nghệ sĩ. Đối với học sinh trung học mà nói, trang phục như vậy vẫn là rất mới lạ, rất bắt mắt, cho nên Tề Tiểu Tô đi đến đâu là thu hút ánh mắt của các nam sinh đến đấy.
Trong lớp bây giờ cũng chỉ có mình cô mặc quần áo VIV.
Thật ra thì đúng là trong lớp bọn họ cũng có mấy người có gia cảnh rất tốt, nhưng suy cho cùng, vẫn rất ít người bỏ ra mấy nghìn tệ để mua quần áo.
“Bạn học Cảnh Giai Giai, cậu nói tôi sao?” Tề Tiểu Tô cũng đứng lên, xoay người nhìn cô ta.
“Ai đáp chính là nói người ấy.”
“Ồ, vậy thì đúng rồi. Cậu vừa nói gì nhỉ? Tôi được người ta bao nuôi à?” Tề Tiểu Tô hỏi rồi đi đến bên cạnh cô ta, Cảnh Giai
Giai thấp hơn cô nửa cái đầu, cho nên cô là từ trên cao nhìn xuống cô ta.
“Tề Tiểu Tô, làm người đừng quá hư vinh! Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã bán rẻ cơ thể của mình rồi, bây giờ cậu còn dám ngang nhiên hỏi lại nữa à, cậu còn biết xấu hổ hay không? Đừng tưởng rằng cậu bám được đại gia có tiền là có thể đè lên đầu Hoàng Vũ Chân, bản thân người ta có bối cảnh gia đình tốt, cậu thì dựa vào cái gì chứ?”
Một nữ sinh khác cũng đứng lên, giơ tay vỗ lên vai Tề Tiểu Tô, xoay cô qua.
Nữ sinh này cao hơn Tề Tiểu Tô, cô ta cũng bắt chước Tề Tiểu Tô, từ trên cao nhìn xuống.
Mấy nữ sinh khác cũng đều phụ hoạ theo.
Tề Tiểu Tô bây giờ bị người vây quanh, trở thành trung tâm công kích.
Dương Linh Linh thấy tình thế không đúng, lập tức vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Các em làm gì thế hả? Các em không coi cô chủ nhiệm ra gì phải không? Mau về chỗ hết đi!”
Lúc này những nữ sinh kia mới tức tối không cam lòng nhìn Tề Tiểu Tô một cái, sau đó ngồi về chỗ cũ.
Nhưng Cảnh Giai Giai không nhịn được lại nói một câu: “Dù sao em cũng không hy vọng người như vậy học chung một lớp với chúng ta, về nhà em sẽ nói với bố em, chúng em nói không được, thì để cho phụ huynh đến nói!”
Tề Tiểu Tô ngồi về chỗ, lấy sách trong cặp ra, Dương Linh Linh lo lắng nhìn cô, có thể nhìn thấy ngón tay cầm sách của cô hơi trắng bệch.
Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên trong đầu Tề Tiểu Tô: “Người này tên là Cảnh Giai Giai, trong túi xách có một lắc tay bằng vàng, hẳn là Hoàng Vũ Chân cho.”
Nói vậy, chuyện đã rất rõ rồi, chuyện này vẫn là do Hoàng Vũ Chân cố tình gợi lên.
“Tiểu Nhất, có phải nhìn dáng vẻ của tôi rất dễ bắt nạt không?” Tề Tiểu Tô hỏi.
Cô vốn không định tính toán với Hoàng Vũ Chân, chỉ vì một Chu Thuần, nhưng Hoàng Vũ Chân lại bắt nạt cô hết lần này đến lần khác, thật sự nghĩ cô là cái bánh bao mềm sao?
“Ừm, bây giờ nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt, nếu không thì, cô phản kích một lần cho bản Hệ thống xem xem?”
Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.
“Đợi đó.”
Cô vốn cũng là một người thù cực kỳ dai đấy nhé.
Sau tiết học này, mấy người Cảnh Giai Giai còn muốn vây lấy Tề Tiểu Tô, nhưng Dương Linh Linh lại gọi ngay: “Tề Tiểu Tô, đến phòng làm việc của cô một chút.”
Tề Tiểu Tô đứng dậy, nhưng bọn họ còn chưa ra khỏi lớp học, một người phụ nữ ăn mặc rất thời trang, đeo kính gọng hồng nhạt đứng ở cửa gõ gõ cửa, nhìn Dương Linh Linh, “Xin hỏi cô có phải cô Dương không? Tôi là mẹ của Hoàng Vũ Chân, chị gái của Tằng Chí, có chút việc muốn tìm bạn học Tề Tiểu Tô lớp cô một lát.”
Tất cả học sinh trong lớp đều ngẩn ra.
Nhưng đám Cảnh Giai Giai thì lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn chờ xem kịch vui.
“Bà Hoàng đúng không ạ, mời bà đến phòng làm việc của tôi nói chuyện.” Trong lòng Dương Linh Linh cũng kêu lên một tiếng không hay rồi.
“Không cần đâu, đến thẳng phòng hiệu trưởng đi.”
Nói rồi, bà ta xoay người đi trước.
Dương Linh Linh cũng định đi theo, nhưng Tề Tiểu Tô lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô cười nói: “Cô Dương, em cũng có chuyện muốn tìm hiệu trưởng, thời gian qua Nhất Trung chúng ta nổi tiếng về phong cách học tập tốt đẹp, bây giờ trong trường học xảy ra nhiều chuyện bịa đặt như vậy, có phải là nên điều tra và điều chỉnh lại bầu không khí bất lợi cho việc học hành thế này không ạ? Còn nữa, có phải em cũng có quyền tố cáo người tung tin đồn nói xấu đó không?”
Truyện convert hay :
Hào Môn Người Thừa Kế