Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Tiêm cho cô ta


trước sau

Tề Tiểu Tô dừng mấy giây, giơ tay ra với cô ta.

Nhưng không có ai nhìn thấy, tay Vệ Thường Khuynh đang phủ lên tay cô.

“Em thả lỏng ra, để tay cho tôi kiểm soát.”

Tề Tiểu Tô nghe giọng Vệ Thường Khuynh vừa trầm vừa lạnh, biết anh phát hiện cái gì rồi, hơn nữa giống như rất tức giận, liền buông lỏng cánh tay, để anh kiểm soát tay mình.

Lâm Vũ Hi túm lấy tay cô, thuận thế đứng lên, giống như đứng không vững, cả người nhào vào trong lòng Tề Tiểu Tô, ôm cô xoay một cái, rời khỏi cửa, cũng chặn lại tầm mắt của Chúc Tường Đông và Chúc Tường Viêm.

Trong mắt cô ta thoáng qua một tia sáng, đột nhiên một tay thăm dò phía sau Tề Tiểu Tô, một cây kim trong tay nhanh chóng định đâm vào mông Tề Tiểu Tô.

Đúng lúc này, tay Tề Tiểu Tô đột nhiên chụp lấy cổ tay cô ta, sau đó dùng lực vặn một cái, xoay tay cô ta đi phía khác, đầu kim liền đâm xuống chính thắt lưng cô ta.

Dung dịch bên trong lập tức bị đẩy hết vào.

Lâm Vũ Hi sợ hãi nhìn Tề Tiểu Tô, cô ta còn chưa phản ứng, Tề Tiểu Tô đã chụp lấy vai cô ta, dùng sức lôi cô ta khỏi ngực mình, sau đó lui về phía sau hai bước.

“Cô Lâm đứng cho vững, đừng ngã nữa.”

Bởi vì quá trình này thật sự quá nhanh, động tác của Tề Tiểu Tô nhanh đến mức Lâm Vũ Hi căn bản chưa kịp phản ứng thì cô đã lui ra rồi.

Tề Tiểu Tô vừa rồi ban đầu cũng không phát hiện cây kim trong tay Lâm Vũ Hi, cho đến khi Vệ Thường Khuynh nắm tay cô để cô bám vào Lâm Vũ Hi, lúc tay cô đẩy kim, cô mới biết Lâm Vũ Hi muốn làm cái gì.

Kim, thuốc.

Cuối cùng cũng biết lúc đầu cô ta nói đã chuẩn bị xong đồ rồi là có ý gì.

Trong bệnh viện này sợ rằng có người bị cô ta mua chuộc rồi, nếu không cô ta lấy đâu ra kim tiêm và thuốc?

“Đây là thuốc gì thế?”

Vệ Thường Khuynh nói: “Chưa kiểm tra không biết, nhưng muốn biết còn không dễ sao? Nhìn phản ứng của cô ta là biết.”

“Cô ta? Không nhìn ra.”

Tề Tiểu Tô nhìn Lâm Vũ Hi, nhìn thế nào cũng chỉ có thể nhìn ra cô ta thù hận sợ hãi tức giận, đâu nhìn ra được tác dụng của thuốc kia?

“Nhiệt độ cơ thể của cô ta đang từ từ tăng lên.” Vệ Thường Khuynh tức giận gõ đầu cô một cái, “Nghe hô hấp, nhìn sắc mặt, nhìn mắt, là có thể nhìn ra thay đổi của cơ thể một người, nhìn thấy chưa, mắt cô ta đang hơi đỏ, em nghĩ cô ta muốn khóc sao?”

Tề Tiểu Tô xấu hổ, Lâm Vũ Hi nhìn không có nửa điểm muốn khóc, vậy thì, mắt hơi đỏ kia chỉ có thể là phản ứng thuốc rồi.

“Bây giờ xem ra, tác dụng của thuốc này tương đối chậm.”

“Tề Tiểu Tô, cô không được cướp đàn ông với tôi!” Ngực Lâm Vũ Hi phập phồng, hô hấp hơi gấp, cô ta trừng Tề Tiểu Tô, dồn sức ném kim ra xa.

“Nói với cô ta, người đàn ông của em còn xuất sắc hơn người đàn ông của cô ta nhiều, em không thèm.”

Bên tai có tiếng thì thầm như vậy, Tề Tiểu Tô nhất thời không thể phản ứng kịp. Bởi vì Vệ Thường Khuynh vốn dĩ là đang dạy cô, lời này cô theo bản năng coi như là anh đang dạy cô dùng ngôn ngữ đánh trả đối phương thế nào, vì vậy liền nói theo.

“Người đàn ông của tôi rất xuất sắc, tôi không thèm cướp đàn ông với cô.”

Đợi lời nói ra khỏi miệng cô mới ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Vệ Thường Khuynh: “Tôi lấy đâu ra đàn ông?”

Khóe miệng Vệ Thường Khuynh cong lên, không nói gì.

Mà câu nói này vừa vặn bị Chúc Tường Viêm ra ngoài xem tình hình nghe được, anh ta khoa trương kêu lên: “Oa, Tề Tiểu Tô, cô mới bao nhiêu tuổi chứ, đã có bạn trai rồi à?”

Mặt Tề Tiểu Tô lập tức đỏ lên.

Cái gì mà đàn ông của tôi, đàn ông của cô! Cô không có, biết chưa hả! Nói giống như phóng khoáng lắm ấy!

Chúc Tường Viêm lớn tiếng, Chúc Tường Đông ở bên trong cũng nghe được, hắn nhướn mày, cô nhóc này yêu sớm à?

“Kêu cái gì mà kêu?” Tề Tiểu Tô liếc mắt về phía Chúc Tường Viêm, lại nhìn Lâm Vũ Hi, “Cô Lâm hẳn không còn lời gì muốn nói với tôi chứ? Vậy tôi xin phép nhé. Tiểu Viêm, anh trai anh sắp xuất viện chưa? Chúng ta lúc nào có thể đi?”

“Gấp cái gì, vừa rồi bác sĩ nói phải nằm viện, nếu như thật sự muốn xuất viện thì ít nhất phải theo
dõi thêm hai tiếng nữa. Đợi thêm đi.”

“Cũng được, có điều tôi đói chết rồi, ra ngoài ăn cơm trước đây, anh đi không?”

“Cô đừng ra ngoài, tôi kêu người đi mua đồ qua cho cô, bên ngoài sợ không an toàn.” Chúc Tường Đông ở bên trong nói.

Sau đó, Tề Tiểu Tô liền nghe thấy hắn gọi điện thoại cho Báo. Trong đầu Tề Tiểu Tô hiện ra hình ảnh Báo cao to lực lưỡng xách đồ ăn, khiến cô không khỏi buồn cười.

Nhưng mà, không ra ngoài cũng tốt, cô vẫn muốn biết Lâm Vũ Hi bây giờ định làm thế nào.

“Tôi đi hỏi bác sĩ mấy việc cần chú ý.” Sắc mặt Lâm Vũ Hi không được tự nhiên, động tác xoay người rời đi cũng lộ ra có chút vội vàng, nhưng đi mấy bước, cô ta lại xoay đầu lại: “Tề Tiểu Tô, chi bằng cô đi cùng tôi đi?”

Chúc Tường Viêm nghi ngờ nhìn cô ta: “Tại sao phải gọi cô ấy đi cùng?”

“Tôi bây giờ không muốn cô ta ở cạnh anh Đông, không được sao?” Lâm Vũ Hi nghiến răng.

Cái này ngược lại là một lý do khiến cho Chúc Tường Viêm khinh thường nhưng lại cảm thấy vô cùng tin tưởng. Tính chiếm hữu của Lâm Vũ Hi đối với anh trai anh ta vô cùng mạnh.

“Tôi vẫn là đi cùng cô ta đi.”

Tề Tiểu Tô cười như không cười nhìn cô ta, nghĩ đến Lâm Vũ Hi vẫn còn chưa tuyệt vọng, cô sẽ phối hợp với cô ta một chút, lại nói, cô vẫn muốn xem xem thuốc kia rốt cuộc là tác dụng gì.

“Vậy cô cẩn thận chút. Có chuyện gì nhớ gọi, trong bệnh viện khắp nơi đều là người của chúng tôi.” Chúc Tường Viêm dặn dò.

Chính câu dặn dò này càng khiến cho Lâm Vũ Hi thầm hận trong lòng. Cô ta mới là bạn gái của anh trai anh ta, đã đi theo một năm rồi, Tề Tiểu Tô mới đến bao lâu chứ?

Ở trong lòng anh em bọn họ, địa vị của cô ta còn không bằng con ranh này!

Cô ta dẫn Tề Tiểu Tô đi ra hành lang, quẹo một vòng, vòng qua thang máy, đến lối phòng cháy chữa cháy phía sau.

“Đây là muốn xuống tầng?” Tề Tiểu Tô đi phía sau hỏi.

“Sao thế, không dám à?”

“Cô đi đâu tôi cũng đi cùng cô.” Tề Tiểu Tô nói.

Xuống một tầng, cô ta dẫn Tề Tiểu Tô đến trung tâm kiểm tra. Tề Tiểu Tô thấy cô ta nói một câu với bên trong, rất nhanh có một y tá đi ra, nhìn xung quanh ngoài cửa.

Đây là đang canh chừng cho cô ta?

“Vào đi.”

Tề Tiểu Tô đi vào theo, vừa vào cô liền thấy Lâm Vũ Hi nhào vào lòng người đàn ông mặc áo dài trắng, ôm lấy cổ hắn, cọ cọ lên người hắn.

“Tử Quân, làm thế nào đây, kim tiêm kia đâm vào người em rồi, anh giúp em khống chế con đĩ kia được không?”

“Chuyện này mà cũng sẩy tay được à? Loại kim này trước đây không phải cô chơi rất thành thục sao?”

Người đàn ông kia vừa xoa eo Lâm Vũ Hi, vừa nhìn Tề Tiểu Tô.

“Một con nhóc con, xinh đẹp thì xinh đẹp, tiếc là không phải khẩu vị của tôi.”

“No.1, quét hình vào danh sách đen.” Vệ Thường Khuynh vừa ra lệnh, Hệ thống Tiểu Nhất đã vận hành ngay, gần như chỉ cách hai giây liền báo ra tài liệu về người đàn ông này.

“Hồng Tử Quân, em họ của Hồng lão đại - lão đại của xã hội đen thành phố J, tốt nghiệp đại học Y ở thành phố J, sau khi tốt nghiệp đã từng làm việc ba năm ở bệnh viện nhân dân thành phố N, hiện nay là lấy thân phận trao đổi học tập đến bệnh viện thành phố K một năm, còn một tháng nữa là mãn hạn một năm, điều về thành phố N.”

Trong đầu Tề Tiểu Tô linh quang chợt lóe, nhìn Lâm Vũ Hi, Lâm Vũ Hi là tới từ thành phố N!

Truyện convert hay : Giang Sách

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện