Hứa Nhược Phi có chậm chạp đến đâu cũng nên phản ứng lại.
Huống hồ, bản chất cô vốn thông minh, mà còn không hiểu ra ý trong lời nói của Lệ Đình Nam, thì cô thật sự nên chủ động xin từ chức vị trí trợ lý này.
Ngay lập tức, Hứa Nhược Phi ấn bàn tay nhỏ bé của mình lên mu bàn tay Lệ Đình Nam, hơi mạnh.
Được rồi, ý của Lệ Đình Nam chính là muốn cô hai ngày tới sẽ giúp anh xử lý công việc!
Lông mày Lệ Đình Nam hơi nhíu lại, cảm xúc trong mắt vô cùng yếu ớt.
"Anna, nhẹ thôi."
Hứa Nhược Phi im lặng.
Cô chịu đựng, ai bảo cô là trợ lý của Lệ Đình Nam?
"Tôi biết rồi, Tổng giám đốc Lệ, nhẹ tay hơn, đúng không?"
Động tác của Hứa Nhược Phi vô cùng nhẹ nhàng, ngón tay nhẹ như lông vũ, vuốt ve làn da của anh.
Cảm xúc trong ánh mắt của Lệ Đình Nam ngay lập tức thoải mái và tràn đầy sức sống.
Hứa Nhược Phi cụp mắt xuống, khóe môi nở một nụ cười khó hiểu
Chưa từng trải nhưng đâu có nghĩa không biết cách? Cô chưa từng yêu nhưng không có nghĩa là cô không biết cách tán trai.
Sau khi mu bàn tay của Lệ Đình Nam không còn chảy máu, Hứa Nhược Phi đắc ý nói với người đàn ông đẹp trai đang dựa vào đầu giường: "Tổng giám đốc Lệ, tôi không cần ấn nữa, đúng không?"
Lệ Đình Nam liếc nhìn người phụ nữ đắc thắng, nhưng không trả lời.
Anh nhấc máy và liếc nhìn thời gian.
Mười hai giờ.
Những ngón tay với các khớp ngón tay từ từ nhấc chăn bông lên, Hứa Nhược Phi ở bên giường giật mình.
Hứa Nhược Phi rất bình tĩnh lùi lại hai bước.
Lệ Đình Nam chắc không đến nỗi cười một cái cũng không cười nổi chứ.
“Cô căng thẳng cái gì?” Lệ Đình Nam đi dép lê, đi tới gần người phụ nữ, trên cao nhìn xuống cô.
Hứa Nhược Phi hôm nay không đi giày cao gót, ở trước mặt Lệ Đình Nam có chút nhỏ nhắn.
Lệ Đình Nam cong ngón tay cốc vào trán cô: "Xuống đi ăn cơm.”
Hứa Nhược Phi: "?"
Biệt thự Trần Sơn quá lớn, lớn đến nỗi mà Hứa Nhược Phi không khỏi chậc lưỡi, tư bản thật khoa trương.
Mặc dù Hứa Nhược Phi không phải là con gái ruột của gia đình họ Hứa, nhưng dù sao đi nữa, nửa đời người cô cũng từng được đối xử như thiên kim tiểu thư. Sau này được nhà họ Tô cứu giúp, ăn mặc ngủ nghỉ không khác gì so với tiểu thư nhà đại gia, nhưng vẫn bị sốc trước nội thất của biệt thự Trần Sơn.
Biệt thự Trần Sơn khác với nhiều biệt thự mà Hứa Nhược Phi từng thấy.
Thiết
kế trang trí nội thất tối giản, mang phong cách hậu hiện đại.
Ngoài hệ thống thông minh AI, còn có rất nhiều công nghệ kỹ thuật cao hiện đại vốn không được sử dụng trong các ngôi nhà sang trọng.
Ví dụ, nền trong phòng ăn là một màn hình ba chiều.
“Cô An, bữa trưa là bữa cơm kiểu Pháp, được chuẩn bị theo khẩu vị của tổng giám đốc Lệ. Không biết cô có ăn được không.” Quản gia hỏi.
"Vừa hay, khi còn ở nước ngoài tôi rất thích ăn theo kiểu Pháp."
Ngoài Lệ Đình Nam và Hứa Nhược Phi, trong phòng ăn còn có một người khác, đó là Thẩm Dã.
Không biết giữa Thẩm Dã và Lệ Đình Nam có giao tình gì, mà lại cứ ở đây mãi. Hứa Nhược Phi cụp mắt xuống, cắt miếng bít tết một cách duyên dáng, chấm tiêu, rồi đưa lên miệng.
Điều mà Hứa Nhược Phi không biết là hành động của cô đã bị Lệ Đình Nam nhìn thấy
Ánh mắt của người đàn ông có ý gì đó.
Thẩm Dã cũng chú ý đến lễ nghi và điệu bộ ăn uống của Hứa Nhược Phi, đợi sau khi Hứa Nhược Phi lái xe về nhà, anh ta hỏi Lệ Đình Nam, người đang ngồi trên ghế sofa và xem tin tức tài chính.
"Đó là trợ lý mới của anh? E là cô gái đó có ý với anh nên mới đến xin việc?”
Đôi môi mỏng của Lệ Đình Nam mím lại thành một đường thẳng, anh không trả lời câu hỏi của Thẩm Dã.
Trong phòng khách, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng TV
“Vô vị” Thẩm Dã nhặt áo khoác khoác lên vai: "Sáng mai tôi lại đến khám bệnh cho anh. Nếu còn tự làm hại mình thì không ai cứu được anh đâu.”
Nói xong, Thẩm Dã không nhìn Lệ Đình Nam nữa, đi thẳng về phía cổng.
Lệ Đình Nam xem các chương trình tài chính một lúc, tắt TV, đi từng bước dọc theo cầu thang, trở lại phòng tắm, tắm rửa.
Cơn sốt cao dường như đã thuyên giảm nhiều.
Truyện convert hay :
Đô Thị Siêu Cấp Tà Y