Tôi bó xong một bó hoa với những bông bách hợp còn đọng sương và những đóa hướng dương vàng rực rỡ, hỏi chủ tiệm lấy dải ruy băng màu xanh dương thắt một chiếc nơ thật gọn gàng.
Chỉ một bó hoa này mà tôi làm lâu hơn bình thường tận mười phút.
Tôi đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lên, hào phóng gọi một chiếc taxi rồi ôm bó hoa ngồi lên xe, lòng ngập tràn phấn khích.
Ngoài cửa sổ là ánh nắng xán lạn không mang theo hơi nóng, tôi ấn mở cửa kính để tận hưởng làn gió nhẹ và ánh mặt trời tưới lên những đóa hoa.
Bó hoa này chỉ có bách hợp là có hương thơm nhàn nhạt, hoa hướng dương không có mùi hương, thế nhưng tất cả chúng đều quá đỗi hoàn hảo và đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời, trong đôi mắt của tôi.
Tôi về tới trường học, ôm bó hoa đi qua vô số sinh viên mặc đồ cử nhân đang chụp hình, tôi vừa lách người tránh đám đông vừa tập trung nhìn về phía trước, từng bước đi tới thảm cỏ mà Đường Phong Hành đã nhắn tin cho tôi.
Tôi cẩn thận ôm bó hoa trong ngực, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Phong Hành đang đứng quay lưng về phía tôi, anh mặc đồ cử nhân, nắng chiếu rọi khiến anh không thể mở to mắt.
Tôi ấn vào nút nghe, nói vào điện thoại qua lớp khẩu trang: "Đường Phong Hành, xoay người."
Anh lập tức quay người lại, nụ cười tươi của anh làm mắt tôi chói lòa.
Vẻ ngạc nhiên nhanh chóng rút đi, anh mở rộng hai tay, ánh nắng vàng như bơ khiến cho nụ cười anh càng trở nên ngọt ngào, mắt cong cong thành một sợi chỉ mảnh.
Anh chạy đến ôm chầm lấy tôi, tôi vội vàng giơ tay nhấc hoa để ra sau lưng anh: "Bình tĩnh, làm hỏng hoa bây giờ, bó này 200 tệ đó."
Anh buông tôi ra rồi ngượng ngùng xoa xoa tay, tôi ấn bó hoa vào ngực anh: "Tặng anh hoa hồng thì sến lắm nên em lấy bó này."
"Em tặng hoa gì anh cũng thích."
Anh giơ cao hoa lên, chúng tôi lén hôn nhau dưới sự che chắn của bó hoa.
Anh xoay xoay bó hoa để nhìn ngắm, bách hợp trắng, hướng dương vàng kết hợp với giấy gói hình trời đêm đầy sao, tôi đã tự nghĩ ra để phối những màu sắc này với nhau, nhìn có vẻ hỗn loạn giống như một bức tranh sơn dầu bị đổ màu.
Bó hoa này cũng giống như cuộc đời của tôi, bắt đầu với bách hợp ấm nóng, kế tiếp đến đêm sao u buồn, cuối cùng là hướng dương vàng rực rỡ.
Bởi vì tôi cần có thời gian để thích ứng sau khi đổi thuốc mới nên học kỳ hai năm tư tôi đã tạm nghỉ học, thay vào đó là đi làm thêm ở một cửa hàng hoa gần đây.
Không có khiếu thẩm mỹ nên tôi chỉ làm vài việc chân tay lặt vặt như dọn dẹp cửa hàng, xếp chậu hoa, cắt cành tưới nước vân vân.
Mỗi khi kết thúc một ngày làm việc tôi cảm thấy sự tồn tại của mình lại càng có giá trị.
Tôi có công việc, tôi có tương lai, tôi có thể suy nghĩ về sau này, tôi có thể chữa khỏi bệnh, tôi có thể trở về cuộc sống bình thường trước kia của mình.
Nhưng đó chỉ là những ảo tưởng nhất thời.
Vào ngày đi làm đầu tiên tôi phải xử lý mấy bông hoa bách hợp, đây là loài hoa bán chạy nhất trong tiệm.
Đó là lần đầu tôi thấy hoa bách hợp nhiều như vậy ở ngay trước mắt mình, Ôn Độ Lương vỗ vỗ vai tôi, đưa một bông muốn tôi cầm lấy nó.
Tôi không cầm mà lại chạy đi mất.
Ôn Độ Lương đuổi theo gọi tôi đi về tiệm, tôi không nghe chỉ biết liều mạng chạy, chạy đến cầu đi bộ thì bị chú ấy tóm lại được.
Chú không biết chuyện quá khứ của tôi, tôi cũng không cần phải kể cho mọi người nghe về câu chuyện xưa cũ rách nát ấy của mình, ai cũng có bất hạnh, đâu phải chỉ mình tôi gặp phải chuyện khó khăn trong cuộc sống.
Chú ấy là ông chủ cửa hàng bỏ tiền thuê nhân viên, cho dù chú có dễ tính đến đâu thì tôi cũng phải làm việc tử tế, từ trước đến giờ không có chuyện ông chủ chiều nhân viên.
Chú ấn tôi ngồi xuống, dạy tôi ngắt đi các cành lá khô của những bông bách hợp.
Nếu tôi không làm việc thì chú cũng không thể giữ tôi lại.
Tôi nói xin lỗi, lờ đi đôi tay đang run rẩy mà cầm bông hoa lên.
Vào khoảnh khắc tôi ngắt xuống chiếc lá khô đầu tiên, tôi liền thấy bông bách hợp màu trắng trên tay mình từ từ chuyển sang màu đỏ tươi, lá cứa vào ngón tay khiến tay tôi dính máu.
Tôi không chịu đựng nổi run người, dạ dày co rút buồn nôn, chỉ muốn đứng bật dậy chạy trốn.
Tôi hét lớn giãy khỏi tay của chú, chú sững sờ không kịp bắt lấy tay tôi.
Tôi hoảng loạn trốn vào nhà vệ sinh, th,ở dốc dựa lưng vào cạnh ống dẫn nước.
Tôi mở vòi nước để rửa tay, muốn xóa sạch vết máu vốn dĩ chẳng tồn tại ở trên ngón tay mình.
Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt, Ôn Độ Lương đang nói chuyện gì đó, rất nhiều âm thanh và hình ảnh khiến đầu óc tôi rối loạn.
Nỗi khủng hoảng như một cái lồng giam, tôi ngồi xổm xuống, mũi giày đã bị nước từ vòi thấm ướt.
Tôi bóp chặt cổ họng khiến cho bản thân không thể hít thở được, khí quản bị bàn tay thắt chặt, không khí không thể vào trong phổi làm tôi ngửa cao đầu thoi thóp.
Tôi tăng sức lực trên tay mình, chờ đợi đợt phát bệnh này qua đi.
Não thiếu oxy khiến sức tôi yếu dần, tôi ngồi dựa vào góc phòng nhắm chặt mắt, trong đầu là bóng tối giăng đầy.
Tiếng đập cửa vang lên tôi cũng mặc kệ, thời gian chầm chậm trôi đi, tôi nghe thấy tiếng khóa bị mở ra.
"Chú không biết sao cậu ấy lại thế."
"Không có gì đâu ạ."
Đường Phong Hành