Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Quá Vô Liêm Sỉ


trước sau

Advertisement
“Đừng nói nữa!” Đường Dạ Khê càng nghe càng thấy khó chịu, không thể nhịn nổi nữa mà ngắt lời anh ta: “Đủ rồi, đừng nói nữa, mẹ kế của anh, bà ta không phải là người!”

Thật tình cô không biết mắng người cho lắm.

Cô không biết mắng người, nhưng chỉ muốn đánh người.

Nếu mẹ kế của Bách Lý Tuỳ Băng đứng trước mặt cô ngay lúc này, cho dù có phải đi tù cô cũng muốn đánh cho bà ta một trận thật đau.

Chưa bao giờ cô hận một người thế này, hận còn hơn hận Hình Bội Trân với Đường Cẩm Y.

Trong lòng cô vô cùng khó chịu, giống như có thứ gì đó nhòn nhọn đang đâm vào tim cô vậy, khiến cho lục phủ ngũ tạng cô lộn xộn cả lên: “Sao bà ta lại có thể như thế? Bà ta không phải người mà!”

“Đúng, bà ta không phải người.” Bách Lý Tuỳ Băng ra sức véo lòng bàn tay, cố gắng rút những cảm xúc suy nghĩ của mình ra khỏi những chuyện cũ khó coi đó: “Khê Khê, anh chỉ muốn cho em biết, anh gạt em đấy, người bị bắt nạt không hề đê tiện hèn hạ, người đi bắt nạt người khác mới hèn, vậy nên em xứng đáng với mọi người trên thế giới này, Cố Thời Mộ tính là gì? Có thể cưới em là phúc tám đời nhà anh ta! Anh nói những lời này với em đều là vì muốn lừa em, để em chịu gả cho anh, em đừng tin thật!”

“…” Đường Dạ Khê dở khóc dở cười: “Anh đột nhiên nói chuyện cũ với em chỉ để nói điều này với em?”

“Đúng vậy!” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Anh sợ em ngốc đến nỗi tin những gì anh nói, cảm thấy em không xứng với Cố Thời Mộ, bị anh ta bắt nạt, em phải nhớ rõ rằng những gì anh nói đều là gạt em cả, không phải em không xứng với anh ta mà là anh ta không xứng với em, em là tốt nhất, nếu không thì anh từ xa đến tìm em để làm gì? Còn không phải vì em tốt ư? Em là người tốt nhất trên đời này, không ai hơn em hết!”

“Em biết mà, em chưa hề coi mình không xứng với ai.” Đường Dạ Khê nhìn Bách Lí Tuỳ Băng, do dự nói: “Anh… anh có thể kể chuyện của anh và anh Hàn sau khi về Lương Thành không?”1

“Tất nhiên là được.” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Sao lại không được cơ chứ?”

“Vậy anh nói cho em nghe đi.” Đường Dạ Khê nói: “Sau khi các anh về Lương Thành, em có dò la tin tức liên quan tới các anh, nhưng không biết gì nhiều.”

Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Em muốn biết gì? Anh nói cho em nghe hết!”

Đường Dạ Khê nghĩ một hồi: “Sau khi các anh về Lương Thành thì có ổn không? Trả thù có khó không? Có phải đã chịu cực nhiều lắm không?”

“Không có.” Bách Lí Tuỳ Băng lắc đầu: “Khê Khê, em không biết nhà anh giống như phim cỡ nào đâu! Em biết bố anh có một đứa con trai ngoài giá thú đúng không?”

“Em biết.” Đường Dạ Khê gật đầu: “Biết chứ, đứa con trai đó nhỏ hơn anh Hàn, lớn hơn anh, là kết quả của cuộc ngoại tình trong lúc đã kết hôn.”

“Đúng rồi.” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Đơn giản mà nói thì mẹ kế của anh xuất thân nhà nghèo, nhưng lại yêu đương thật lòng với ông bố tồi tệ của anh, ông bố tồi của anh với người phụ nữ bần hèn kia tâm đầu ý hợp, nhưng ông bà nội anh không cho ông bố tồi lấy người phụ nữ hèn, ông bố tồi cãi không lại ông bà nội nên chỉ có thể liên hôn với nhà ngoại anh, lấy mẹ anh, sau đó, ông bà ngoại anh qua đời, cậu anh bị người ta gạt, vượt biên sang nước ngoài, nhà ngoại anh thất thế, không lâu sau, mẹ anh cũng qua đời, bố anh mới cưới kẻ thứ ba ấy về nhà, đón luôn đứa con ngoài giá thú ấy về, kẻ thứ ba với con rơi sau khi đến nhà anh thì không có ngày nào anh với anh của anh được bình yên, mẹ kế lúc nào cũng nghĩ cách hành hạ tụi anh, anh và anh trai không chết trong tay bà ta cũng xem như mạng lớn!”

Đường Dạ Khê tức điên lên: “Bố anh thì sao? Anh và anh Hàn là con ruột của ông ta mà, chẳng nhẽ ông ta không bảo vệ các anh?”

“Tên tệ bạc đó trong lòng chỉ có mỗi kẻ thứ ba kia thôi, đâu quan tâm gì sống chết của anh và anh trai.” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Bà ta và đứa con rơi một người là tình yêu đích thực của ông ta, một kẻ là kết tinh tình yêu của ông ta, anh và anh trai chỉ là sự sỉ nhục dâm ô do ông bà nội anh bắt ép mà ra thôi, là chứng cứ cho việc ông ta phản bội lại tình yêu đích thực đời mình, ông ta còn ước gì bọn anh chết rồi ấy chứ, để cho con rơi ông ta thừa kế!”

Anh ta nhếch khóe miệng cười giễu: “Nếu không phải trước khi mất mẹ anh để lại mớ tài sản kếch xù cho anh và anh trai, còn đến nơi công chứng để công chứng hết, nếu anh và anh trai có chuyện gì ngoài ý muốn trước mười tám tuổi thì khối tài sản đó sẽ được quyên góp từ thiện, không chừng đôi tình nhân chó đẻ kia sớm hại chết bọn anh rồi!”

Đường Dạ Khê tức trắng bệch cả mặt: “Hổ dữ không ăn thịt con! Bố anh quá vô liêm sỉ!”

“Đừng tức giận, đừng tức mà!” Bách Lí Tuỳ Băng vỗ vỗ cô: “Anh còn không giận thì em giận gì?”

Đường Dạ Khê thở sâu vài lần mới ém xuống sự phẫn nộ trong lòng mình, phức tạp nói: “Sư phụ em lúc còn sống hay nói, trên đời này có rất nhiều chuyện bất bình, rất nhiều người đáng thương, sư phụ nói, người đáng thương nhiều lắm, chúng ta giúp không hết, nhưng phải làm hết sức, có thể giúp ai thì giúp, nhưng em… em còn không giúp được anh và anh Hàn…”

Đừng nói là người xa lạ, cô còn không giúp được những người thân cận nhất, cô thật là vô dụng.

“Không, em đã giúp bọn anh rất nhiều rồi.” Bách Lí Tuỳ Băng giữ lấy vai cô: “Khê Khê, em quên rồi à? Nếu không phải em cứu anh và anh trai anh thì bọn anh đã chết lâu rồi, sao còn có ngày hôm nay?”

“Nhưng lúc anh và anh Hàn quay về tìm người đàn bà xấu xa kia để trả thù, em không thể giúp được gì cho anh hết…” Đường Dạ Khê áy náy nói: “Lúc đó em nên về Lương Thành với các anh…”

“Đúng rồi, lúc đó em nên về Lương Thành cùng bọn anh.” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Nếu em đồng ý với anh, cùng về Lương Thành với bọn anh thì anh sẽ không chui vào phòng em lúc nửa đêm.”

Đường Dạ Khê ngây ra một lúc: “Gì cơ?”

“Thật ra không phải anh muốn cưới em làm vợ cho bằng được.” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Điều anh muốn là ba người chúng ta mãi mãi ở bên nhau, em làm vợ anh hay không đều không quan trọng, chỉ cần ba người chúng ta ở bên nhau là được, nhưng mà em đã nói nhà họ Đường không để em đi, em không thể về Lương Thành với anh, bạn anh mới nói anh là chỉ cần anh cưới em rồi, em thành vợ anh thì em phải xuất giá tòng phu theo anh về nhà, anh đi đâu thì em phải đi theo đó, vậy thì chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi rồi.”

Đường Dạ Khê mở to hai mắt: “Vậy nên anh muốn…”

“Đúng, vậy nên anh chỉ muốn cưới em nhưng em không đồng ý, anh đành nghĩ cách để gạo nấu thành cơm, em phải đồng ý lấy anh.” Bách Lí Tuỳ Băng nhún vai: “Nhưng mà không ngờ sau đó không những không thành công mà còn xui rủi khiến em giận anh, không để ý tới anh nữa, anh trai anh còn cố đưa anh đi nữa, ép anh phải đồng ý không được làm phiền em.”

Đường Dạ Khê không biết nói gì cho hay: “Em không hề nói rằng không thể nào đến Lương Thành cùng các anh. Em chỉ nói em không thể ở mãi tại Lương Thành, đợi các anh báo thù xong em phải quay trở lại.” . Đam Mỹ Hay

“Thế không phải giống nhau à?” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Anh trai nói với anh, báo thù quá nguy hiểm, không thể để em đi cùng bọn anh, đợi báo thù xong sẽ đến đón em, nhưng em nói đợi bọn anh báo thù xong em phải về nước W, thế thì không phải đồng nghĩa với lúc bọn anh đang báo thù với lúc sau khi báo thù xong chúng ta không thể ở gần nhau sao? Anh không đồng ý!”

Đường Dạ Khê: “…Vậy nên, từ đó đến giờ không phải anh muốn cưới em bằng được ư? Chỉ cần chúng ta sống chung một thành phố, chúng ta làm anh em cũng được?”

Truyện convert hay : Chí Tôn Tu La

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện