Công việc của Phó Tây Từ ở bên này tạm thời kết thúc và đã quá giờ tan ca.
Sau đó, cùng Tống gia đàm phán hợp tác, Tống Minh Dương thành lập văn phòng trong câu lạc bộ tư nhân, trên đường đi anh gọi báo trước với Thư Dư.
Cô trả lời rất nhanh, và chỉ nói đợi anh ăn.
Phó Tây Từ đặt điện thoại xuống, mỉm cười rất khẽ.
Tống Minh Dương nhìn thấy anh, liền giới thiệu đầu bếp mới tuyển, khoa trương nói: "Tôi không phải là đang khoe khoang đâu, cậu cứ nếm thử xong sẽ biết tôi không hề khoa trương chút nào."
“Tôi không ăn, có người đang đợi." Phó Tây Từ nói ngắn gọn.
“Tiểu Thư?” Tống Minh Dương hơi sửng sốt.
"Ừm."
Tống Minh Dương cười cười, Từ lúc nào cậu lại trở thành người chồng tốt với 24 chữ hiếu vậy, kiếm tiền nuôi gia đình, còn bồi người ta ăn cơm, bồi người ta giải trí nữa hả?”
Chiến công vì Thư Dư mà kết thúc chuyến công tác sớm hơn và cả chuyện hai người hiểu lầm bay đi bay lại đã lan truyền khắp giới của bọn họ, dẫn đến nhiều cuộc thảo luận sôi nổi.
Phó Tây Từ phớt lờ lời trêu chọc của anh, "Đợi đến cuộc họp tôi sẽ nói những điểm chính.”
Nói xong, anh tiến lên, bỏ Tống Minh Dương ở lại phía sau đang sững sờ nhìn bóng lưng của anh, rõ ràng vẫn là bóng lưng đó, nhưng người thì đã không còn là người của trước kia nữa.
Một số người khác đã đến.
“Phó tổng."
Phó Tây Từ gật đầu rồi chọn một chỗ để ngồi xuống.
Tống Minh Dương nghe ra được sự nhắc nhở của anh, lúc này cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói chuyện làm ăn.
Khi họp được gần sắp xong thì Thư Dư gọi điện đến.
Sau đó Phó Tây Từ nói lời xin lỗi, anh ra hiệu cho họ tiếp tục trò chuyện, anh nhận điện thoại và hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"
Giọng nói quá dịu dàng này, giọng nói lạnh như băng phát ra từ miệng của anh vừa ban nãy cũng là của cùng một người, Tống Minh Dương và những người khác định tiếp tục trò chuyện, nhưng nghe đến đây thì phải dừng lại, nhìn anh như nhìn quái vật.
Phó Tây Từ không để ý.
Thư Dư hỏi: “Mẹ em vừa gọi điện thoại cho em, muốn hỏi lát nữa anh có thời gian qua ăn cơm không?”
“Có thời gian, bên này anh xong thì sẽ đón em được không?"
"Không cần, cũng không phải là tiện đường, anh phải vòng lại đón em thì rắc rối lắm, em qua đó trước, sau đó anh cứ qua thẳng bên đó nhé." Thư Dư nói.
Nhịn không được muốn khoe khoang rằng mình thực sự là một người vợ tốt đảm đang và chu đáo.
"Được, xong việc anh sẽ qua luôn."
Mặc dù chỉ mới xa nhau mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng Thư Dư lại cảm thấy như đã mấy ngày rồi, chỉ cần nghe giọng nói của anh là tốt rồi, "Thếtừ nhà ba mẹ em trở về anh sẽ tự nấu ăn nhé?"
“Anh làm."
“Làm cái gì nhỉ? Để đến lúc đó em bảo dì đi chợ chuẩn bị nguyên liệu." Thư Dư hỏi.
Phó Tây Từ suy nghĩ một chút, quả thật cũng không khó để chọn, chỉ có một số công thức anh đã nghiên cứu kỹ lưỡng, "Mỳ ý tôm sốt kem?"
"Được, vậy em không làm phiền anh nữa."
Chờ điện thoại cúp, Phó Tây Từ ngẩng đầu, nhìn thấy mấy đôi mắt trống rỗng.
Tống Minh Dương là người phản ứng đầu tiên, bắt chước giọng điệu gọi điện thoại vừa rồi của anh, "Xong việc anh quay lại đón em?”
“Bảo bảo em muốn ăn gì?"
“Được, anh đi nấu cơm, em ngoan ngoãn chờ đi."
"..."
Những người khác sau khi nghe xong cũng đều không nhịn được bật cười, "Tống ca ca, bảo cậu bắt chước chứ không bảo cậu làm tốt hơn cả người ta!”
“Tôi không gọi là bảo bảo.” Phó Tây Từ trịnh trọng đính chính sự thật, với tư cách là người trong cuộc, anh quá bình tĩnh và kiên định.
“Dùng giọng điệu gọi như vậy có gì khác nhau sao?” Tống Minh Dương hỏi.
“Không khác nhau lắm!” Hỏi xong có người trả lời.
Lâu lắm rồi họ mới thấy Phó Tây Từ như vậy, không chế giễu nó, nửa đời sau đều không trụ nổi.
Tống Minh Dương cười xong liền thở dài: "Ai có thể nghĩ tới một ngày nào đó Phó tiên sinh cũng có thể nấu ăn? Không biết sau này tôi có vinh hạnh được ăn thử hay không."
“Bảo vợ cậu làm đi.”
“À, cậu không có vợ." Phó Tây Từ nói, giải thích sự thật một cách bình tĩnh.
Tống Minh Dương: "..."
Thư Dư gọi điện thoại xong liền thẳng thừng lên xe về nhà mẹ.
Bởi vì Phó Tây Từ sẽ đến muộn nên thời gian ăn tối bị hoãn lại, dì giúp việc vẫn đang chuẩn bị trong bếp.
Cô lén lút ăn vụn từ trong bếp, lúc đi ra đụng phải ba Thư, ông lấy khăn giấy đưa cho cô, "Con bao nhiêu tuổi rồi, còn lén lút ăn vụn nữa."
“Người có lớn bao nhiêu cũng sẽ cảm thấy đói.”
“Ở đây tạm thời sẽ chưa xong, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?” Ba Thư nói.
“Được ạ.”
Ưu điểm lớn nhất của tiểu khu này là công tác phủ xanh được thực hiện rất tốt, diện tích phủ xanh đạt 45%, nhiều loại hoa kiểng, đá lạ được tìm thấy từ khắp nơi trên thế giới, khi đi bộ dễ chịu cho cơ thể và tinh thần.
Ba Thư nhìn cô rồi nói: "Lần này con đã làm rất tốt, trong tổng bộ có không ít người khen ngợi con, con thông minh và có năng lực, con là một miếng ngọc quý."
“Đó chỉ là lời nói khách sáo trước mặt ba mà thôi, họ dỗ cho ba vui vẻ mà thôi, ba lại cứ coi là thật.” Thư Dư chạm vào lá cây nhưng không để ý lắm.
"Lời khách sáo đều có, nhưng cũng là lời nói thật, thành tích lần này của con con cũng tự biết rồi, như này không thể làm giả được.”
Thư Dư nghiêng đầu cười nói: "Ba đã khen con mấy lần rồi, sao hôm nay lại bắt đầu nữa rồi?"
Ba Thư dừng bước, nhìn cô: "Vậy con có từng nghĩ tới khi nào sẽ quay lại tổng bộ không?"
“Con, trở về tổng bộ?"
Thư Dưthực sự không nghĩ nhiều về điều đó, cô không có quá nhiều tham vọng, đối với cô, có thể từ đầu xây dựng thương hiệu, đủ để nhận ra giá trị cá nhân của mình rồi.
Về phần tổng bộ, cô cũng không nghĩ tới, hoặc có lẽ từ tận đáy lòng, cô mong mỏi sự bình yên.
“Đúng vậy, công ty sớm muộn gì cũng là của con, con ở bên ngoài đã lâu, cũng nên trở về tổng bộ."
Thư Dư hơi sửng sốt.
Trong lòng cô thật sự không nghĩ tới vấn đề này, giống như mặc định cha mẹ sẽ không bao giờ già đi, cô không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày mình cô độc.
Ba Thư hiểu ra, ông vỗ vai Thư Dư, "Ba nhất định phải đi một bước này, con là con gái của ba, ba tin tưởng năng lực của con."
“Con vẫn chưa chuẩn bị xong.”
“Vậy nên ba nói cho con biết trước, để con có sự chuẩn bị.” Nói xong xoay người trở về nhà, “Ba cũng không thúc giục con, con suy nghĩ kĩ rồi hãy về, không cần phải mặt mày nhăn nhó như bây giờ, khó coi quá đi.”
Ba Thư vuốt lông mày của cô.
Thư Dư không khỏi cười nói: "Không phải lỗi của ba."
“Trách ba, trách ba.” Tốc độ thừa nhận lỗi lầm của ba Thư nhanh như máy, vừa đi tới cửa nhà, một bóng người thanh tú lao ra, giống như ném một quả bom nhỏ vào trong ngực Thư Dư.
Cũng may